Mạnh Ngọc vừa ghi chép vừa trả lời: “Không có gì trở ngại đâu, chỉ té trầy da bị thương một chút thôi, nghỉ ngơi một thời gian là được rồi.”
Đường Hạo Tuấn gật đầu, vẻ mặt căng thẳng cuối cùng cũng hòa hoãn lại.
Mặc dù kết quả này, lúc trước khi anh tìm thấy được Tống Vy cũng đã nghe người phụ nữ trung niên nói qua.
Nhưng anh vẫn không yên tâm lắm, dù sao cũng chỉ là bác sĩ ở nông thôn, so đi so lại vẫn kém hơn trong thành phố. Chỉ có ở đây có bác sĩ cùng với thiết bị tiên tiến kiểm tra cho Tống Vy, xác định cô không sao cả thì anh mới có thể nhẹ lòng.
“Phải rồi, rốt cuộc tại sao Tống Vy lại thành ra thế này?” Mạnh Ngọc khép lại bệnh án trên tay, hỏi lại lần nữa.
Đường Hạo Tuấn kể lại hết mọi chuyện một lượt.
Mạnh Ngọc nghe xong lập tức hít sâu một hơi: “Ý cậu là cô ấy rơi xuống từ vách núi cao hơn 1000 mét hả?”
“Ừ.” Đường Hạo Tuấn gật đầu.
Mạnh Ngọc vẫn không thể tin được: “Hạo Tuấn, cậu có nói đùa không thế? Vách núi cao như vậy, người bình thường rơi xuống đã sớm chết rồi, nhưng Tống Vy chẳng những không chết mà tay chân còn lành lặn. Điều này sao có thể xảy ra được?”
Đường Hạo Tuấn có thể hiểu được phản ứng của Mạnh Ngọc.
Lúc anh tìm được Tống Vy, ngay cả chính anh cũng kinh ngạc vì điều này.
Nhưng điều không thể như vậy lại thực sự đang diễn ra trước mắt, quả thật khiến người ta phải khiếp sợ.
“Được rồi, mặc kệ sự việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/482994/chuong-702.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.