“Thật sao ạ?” Tống Hải Dương hỏi.
Đường Hạo Tuấn ừ một tiếng: “Ba đảm bảo, con phải ngoan ngoãn ở trong nhà để chăm sóc cho em, biết chưa?”
“Con biết rồi. Ba, ba nhất định phải tìm được, nhất định đó!” Tống Hải Dương liên tục căn dặn.
Đường Hạo Tuấn cũng liên tục đáp lời.
Cúp điện thoại, Đường Hạo Tuấn buông điện thoại vệ tinh xuống.
Trình Hiệp bưng đến một ly nước nóng, đưa cho anh: “Tổng giám đốc, đã có tung tích của mợ chủ chưa?”
“Thiết bị theo dõi hỏng rồi.” Đường Hạo Tuấn nhận lấy ly nước, uống một ngụm, trả lời với giọng nói khàn khàn.
Trong lòng của Trình Hiệp cảm thấy lạnh toát.
Thiết bị theo dõi đã bị hỏng, điều này có nghĩa không thể xác định được vị trí của mợ chủ.
Nếu như vậy sau này, việc tìm ra mợ chủ sẽ khó khăn hơn rất nhiều.
“Tổng giám đốc, nếu không thì chờ đến khi mưa tạnh, tôi lại phái thêm vài đội cứu hộ tới, tăng tốc độ lục soát được không?” Trình Hiệp nhìn anh nói.
Đường Hạo Tuấn gật đầu, đồng ý.
Bởi vì không thể tìm thấy vị trí cụ thể của Tống Vy nên cũng chỉ còn mỗi cách này.
Khoảng thời gian sau đó, Đường Hạo Tuấn và Trình Hiệp không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng nghe tiếng mưa ở bên ngoài, không hề cảm thấy buồn ngủ một chút nào.
Mãi cho đến rạng sáng ngày hôm sau, cơn mưa to đó mới chịu ngừng.
Đường Hạo Tuấn xốc lều vải lên bước ra ngoài, mang theo dụng cụ, chào hỏi nhân viên rồi bắt đầu lên núi tìm người.
Mà ở đầu bên kia ngọn núi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/482983/chuong-691.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.