“Cô muốn hỏi tại sao tôi lại biết chứ gì?” Đường Hạo Minh thu hồi vẻ mặt dữ tợn của mình, khôi phục nụ cười cà lơ phất phơ như trước kia: “Bởi vì tôi đã đến nước M, nhưng hoàn toàn không tìm thấy di chúc, đến khi chuẩn bị về nước thì phát hiện có người cố ý ngăn cản tôi trở về, cho nên tôi ý thức được tôi đã bị cô, à không, bị các người lừa rồi!”
Nói tới đây, Đường Hạo Minh vắt chéo chân: “Chắc hẳn cô đã nói cho Đường Hạo Tuấn biết chuyện tôi muốn có di chúc từ lâu rồi, không thì sao Đường Hạo Tuấn lại kịp thời sai người chặn đường tôi ở nước ngoài chứ? Nhưng mà cuối cùng các người vẫn thất bại thôi, và tôi cũng đã trở về rồi!”
Nhưng phương thức trở về khiến anh ta cảm thấy sỉ nhục.
Anh ta đường đường là cậu cả của nhà họ Đường, vậy mà lại phải vượt biên mới có thể về nước.
Mối thù này, anh ta sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy đâu.
Tống Vy cụp mắt xuống: “Xin lỗi, tôi cũng không muốn dùng tin giả để lừa anh.”
“Nhưng cô vẫn làm mà, không đúng sao?” Sắc mặt Đường Hạo Minh lại trầm xuống, đứng bật dậy, vươn tay bóp chặt cổ cô, đè cô lên sô pha: “Cô có biết chính vì cô mà tôi suýt chết trên biển hay không?”
Anh ta dùng sức siết chặt tay.
Tống Vy cảm thấy cổ đau đến mức sắp gãy, hô hấp cũng trở nên khó khăn, khuôn mặt nhỏ nhắn nghẹt thở đến đỏ bừng, biểu cảm cũng dần dần trở nên khó coi, giọng nói khàn khàn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/482970/chuong-678.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.