Nhưng mãi mà Giang Hạ không chịu nói ra tên, chỉ khóc mãi không ngừng, muốn có người bên cạnh.
Tống Vy bất lực, không thể làm gì khác hơn là vén chăn lên nằm cùng, dỗ dành cô ấu như trẻ con: “Được rồi, tớ không đi, tớ không đi nữa, tớ ở bên cậu.”
Quả nhiên lần này Giang Hạ đã ngừng khóc.
Tống Vy biết có lẽ mình không đi được, thở dài rồi cầm điện thoại gọi cho Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Tuấn đang mặc một cái áo choàng tắm màu trắng ngồi trên giường, tay cầm máy tính bảng để đọc tài liệu. Bỗng có điện thoại vang lên, anh cầm lên nhìn rồi bắt máy: “A lô.”
“Ông xã, xin lỗi anh. Tối nay anh ngủ một mình nhé, em không về đâu.” Giọng của Tống Vy truyền đến.
Gương mặt đẹp trai của Đường Hạo Tuấn bỗng sa sầm xuống: “Sao lại không về?”
Chẳng lẽ cô quên rằng đã nói tối nay sẽ thưởng cho anh rồi sao?
“Giờ Giang Hạ đang khóc, cứ ôm lấy không để cho em đi nên em không đi được.” Tống Vy nhìn cánh tay đang ôm lấy tay mình của Giang Hạ, dở khóc dở cười nói.
Đường Hạo Tuấn mím môi lại: “Chẳng lẽ em quên những gì em đã nói rồi à?”
Tống Vy ngơ mất một lúc, sau đó mới nhớ ra lời kia là gì, đỏ mặt: “À thì… Lần sau đi, tối nay không được thật mà. Nếu không thì chờ lần sau em thưởng anh gấp đôi được không?”
Mắt Đường Hạo Tuấn sáng lên.
Chuyện này cũng không phải là không được.
Vậy là, Đường Hạo Tuấn “hừ” một tiếng rồi cúp máy.
Tống Vy biết anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/482957/chuong-665.html