Sau đó, Lâm Giai Nhi nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt lóe lên, nhìn Tống Vy: “Cô Tống, Hạo Tuấn tặng đàn cho tôi, cô sẽ không để tâm chứ?”
Đời nào Tống Vy không nghe ra cô ta đang khoe khoang, cô chỉ bình thản cười nói: “Không, chỉ là một cây đàn piano, nhiếu lắm cũng chỉ vài tỷ thôi mà. Cả con người Hạo Tuấn đều là của tôi, tất cả tài sản của anh ấy cũng là của tôi. Cô Lâm nghĩ tôi sẽ để vài tỷ vào mắt sao?”
Vẻ mặt Lâm Giai Nhi chợt đanh lại, cô ta nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm, mỉm cười vẩy bộ tóc giả: “Cô nói cũng đúng, nếu cô đã không ngại thì tôi cũng yên tâm nhận lấy cây đàn piano này.”
Vừa nói xong thì chiếc đàn piano bỗng vang lên tiếng réo rắt.
Lâm Giai Nhi biến sắc mặt, cô ta lập tức quay đầu nhìn về phía sau.
Thấy Tống Dĩnh Nhi đang tò mò đặt tay lên bàn phím chuẩn bị ấn xuống, cô ta như bị kích thích, mặt mày vặn vẹo, túm lấy cổ áo Tống Dĩnh Nhi ném sang một bên rồi quát lớn: “Đừng có đụng vào đàn piano của tôi!”
Tống Dĩnh Nhi bị ngã đập mông xuống đất, cả người đều choáng váng, vài giây sau cô bé mới phản ứng lại, sợ hãi khóc thét lên.
Tống Hải Dương vội vàng bước tới ôm em gái vào lòng, vỗ nhẹ vào lưng cô bé, đôi mắt lạnh lùng không hề có chút cảm xúc nào nhìn về phía Lâm Giai Nhi.
Lâm Giai Nhi bỗng khẽ giật mình, cuối cùng mới hiểu ra mình đã làm gì, trên trán chảy ra một giọt mồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/482912/chuong-620.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.