“Không đau, em chỉ cảm thấy khó chịu, ngay cả sự thật về cái chết của mẹ mà em cũng không làm rõ được.” Tống Vy rơi nước mắt, đúng lúc rớt xuống ngón tay cái của anh, nóng rát.
Đường Hạo Tuấn buông tay cô ra, lau nước mắt cho cô.
Sau khi được anh lau nước mắt, Tống Vy bổ nhào vào lòng anh, giọng nói vô cùng nghẹn ngào: “Hạo Tuấn, em mất mẹ rồi…”
“Anh biết.” Đường Hạo Tuấn ôm lấy lưng cô, nhẹ nhàng vỗ về: “Nhưng em còn có anh, còn có hai con, có cả Tống Kim.”
“Tiểu Kim?” Dường như được nhắc nhở điều gì, Tống Vy đẩy anh ra, giơ tay lên, dùng tay áo tùy ý lau nước mắt: “Anh nói đúng, còn có Tiểu Kim, suýt nữa em quên không báo cho Tiểu Kim biết.”
Dứt lời, cô lấy điện thoại ra, gọi cho Tống Kim.
Lúc này Tống Kim đang ngủ, dù sao thì ở nước ngoài vẫn đang là ban đêm, nghe thấy tiếng điện thoại, cố chịu đựng cơn buồn ngủ, sờ soạng điện thoại ở đầu giường, cũng không nhìn xem ai gọi tới, trực tiếp đặt lên tai: “Ai thế?”
“Tiểu Kim, là chị đây.” Tống Vy được Đường Hạo Tuấn đỡ ngồi xuống.
Đường Hạo Tuấn cũng ngồi bên cạnh cô, cầm lấy hồ sơ trước mặt cô, lại lật xem từ đầu.
Ở nước ngoài, Tống Kim nghe được là Tống Vy, mỉm cười, nụ cười vô cùng dịu dàng, yên bình, tựa như thiên sứ: “Chị à, có chuyện gì thế?”
“Tiểu Kim, chị…” Tống Vy khẽ giật khóe miệng, không biết nên nói thế nào.
Tống Kim nghi hoặc hỏi một tiếng: “Chị?”
“Tiểu Kim, mẹ…”
“Mẹ làm sao ạ?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/482876/chuong-583.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.