Giang Hạ liên tiếp hít sâu vài hơi mới đè nén được sự kinh ngạc trong lòng xuống: “Vy Vy, thế các cậu định bao giờ kết hôn? Là đính hôn trước, hay là trực tiếp kết hôn luôn?”
“Tớ không biết.” Tống Vy lắc đầu: “Anh ấy vẫn chưa nói.”
“Được rồi. Có điều, dù có thế nào, Vy Vy, tớ hy vọng cậu hạnh phúc.” Giang Hạ kéo tay cô, nghiêm túc nói.
Tống Vy “ừ” một tiếng, gật đầu thật mạnh: “Tớ cũng vậy, cảm ơn cậu, Giang Hạ.”
“Cảm ơn cái gì? Chúng ta là bạn bè mà. Thôi, không nói với cậu nữa, tớ phải tới xưởng một chuyến đây.” Giang Hạ xua xua tay.
“Đi đi.” Tống Vy mỉm cười.
Giang Hạ đi rồi, Tống Vy cũng bắt tay vào làm việc.
Bận bịu đến tận giờ tan làm buổi chiều, Đường Hạo Tuấn tới đón, cô mới vươn vai, đứng dậy rời khỏi văn phòng.
Buổi tối, sau bữa ăn, Mạnh Ngọc đột nhiên tới.
Tống Vy thấy hai người đi vào phòng sách, trong lòng nghi hoặc không thôi.
Hai người này rốt cuộc có bí mật gì thế?
Ban ngày lúc ở bệnh viện đã bí hiểm rồi, sao giờ vẫn như vậy?
“Cô Tống, uống ly sữa đi.” Dì Vương bưng ly sữa đưa cho Tống Vy.
Tống Vy hoàn hồn, nhận lấy ly sữa, vẻ mặt áy náy cười với dì Vương: “Xin lỗi dì Vương, tôi không mang thai, làm dì mừng hụt rồi.”
“Ôi, có sao đâu.” Dì Vương xua tay cười: “Giờ cô chưa mang thai thì sau này mang thai là được mà, chỉ cần cô Tống không sao là được rồi.”
Trong lòng Tống Vy vừa cảm động vừa ấm áp, cầm chặt ly
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/482799/chuong-506.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.