“Là sao?” Hạ Bảo Châu có chút không hiểu.
Tống Vy thần bí cười với cô ấy, không trả lời, sau đó gọi bảo vệ sân bay tới trong sự bất an của Hàn Thư.
“Anh bảo vệ, tôi nhớ là sân bay có quy định, nếu có người vứt rác bừa bãi, đồng thời có thái độ chống đối, không chịu nhận sai thì sẽ bị cưỡng chế hoãn chuyến bay đúng không?” Tống Vy cười như không cười nhìn về phía Hàn Thư hỏi.
Hạ Bảo Châu lập tức hiểu ra mục đích của cô, đôi mắt sáng lên.
Hàn Thư cũng hiểu ra, sắc mặt trầm xuống.
Con ranh Tống Vy này, không ngờ lại dùng quy định sân bay để chèn ép cô ta!
Bảo vệ không biết giữa ba người phụ nữ này có chuyện gì, nhưng nghe thấy Tống Vy nói vậy, vẫn nghiêm túc trả lời: “Đúng vậy.”
“Thế thì tốt, cô gái này vứt rác bừa bãi, còn nhất quyết không thừa nhận, phiền anh đưa cô ta tới phòng làm việc, sửa lại vé máy bay của cô ta, để cô ta ngồi chuyến bay sau.” Móng tay đỏ tươi của Tống Vy chỉ về phía Hàn Thư.
Hạ Bảo Châu cũng nắm chặt lòng bàn tay, vội vàng tán thành: “Không sai, có camera giám sát làm chứng, đúng là cô ta cố ý!”
Nếu Hàn Thư xé vé máy bay của cô ấy, không để cô ấy tham gia huấn luyện.
Vậy thì cô ấy cũng không muốn Hàn Thư đi, chỉ cần Hàn Thư bỏ lỡ chuyến bay này thì chắc chắn sẽ không kịp tới buổi huấn luyện, mà đến muộn sẽ bị khai trừ, ai sợ ai!
Hàn Thư cũng biết ý định của Hạ Bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/482769/chuong-476.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.