Anh biết, dù hiện giờ anh không đầu tư thì với năng lực của cô, cuối cùng phòng làm việc cũng sẽ chuyển đổi mô hình kinh doanh, vẫn phải bận túi bụi, mà giờ xong việc rồi, sau này sẽ không bận như vậy nữa.
“Đúng rồi Hạo Tuấn, mấy ngày nữa em phải ra nước ngoài một chuyến.” Lúc ăn sáng, Tống Vy đột nhiên buông đũa, nói với Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Tuấn ngước mắt nhìn cô: “Ra nước ngoài làm gì?”
“Sắp tới sinh nhật của thầy rồi.” Tống Vy trả lời.
Hai đứa trẻ nghe vậy, đồng thời ngẩng đầu: “Mẹ ơi, chúng con cũng muốn đi.”
“Được, cho các con đi cùng.” Tống Vy xoa đầu hai đứa trẻ.
Đường Hạo Tuấn bưng ly cà phê lên, nhấp một ngụm: “Vậy cùng đi đi.”
Cái gì?
Tống Vy có chút sửng sốt, sau đó kinh ngạc nhìn anh: “Hạo Tuấn, anh cũng đi sao?”
Lần sinh nhật này thầy không hề gửi thư mời cho bên ngoài, chỉ định mời mấy bạn bè thân thiết tụ tập thôi.
“Ừ.” Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Anh là bạn trai em, anh không thể đi sao?”
Tống Vy hơi khựng lại, sau đó xua tay: “Đương nhiên có thể rồi.”
Có điều, anh đi cùng thì có xem như là gặp phụ huynh không?
Nghĩ vậy, khuôn mặt Tống Vy đỏ lên.
Tống Dĩnh Nhi chớp mắt nhìn cô, còn xoa mặt cô: “Mẹ ơi, mẹ sao thế, mặt nóng quá!”
Nghe vậy, Tống Hải Dương và Đường Hạo Tuấn cũng nhìn Tống Vy.
Tống Vy bị ba cha con nhìn cùng một lúc, cảm thấy rất mất tự nhiên, cười gượng nói: “Mẹ không sao, được rồi, mau ăn đi, ăn xong còn đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/482763/chuong-470.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.