Kiều Phàm khẽ bật cười, tiếng cười giống như trước đây, tràn đầy ôn hòa: “Thật, lúc tôi nghe Giang Hạ nói em với tổng giám đốc Đường ở bên nhau, cảm xúc cũng không dao động quá nhiều nữa rồi.”
Thấy vậy, Tống Vy mỉm cười.
Nghe thấy cô và Đường Hạo Tuấn ở bên nhau, cảm xúc không dao động nhiều, xem ra tình trạng của anh ta đúng thực là đã có chuyển biến tốt rồi.
Nếu không, anh ta sớm đã trở nên điên cuồng rồ dại rồi, giống như đêm hôm đó vậy.
“Tốt quá rồi.” Nụ cười trên mặt Tống Vy càng thêm tươi hơn: “Xem ra chẳng bao lâu nữa là anh có thể khôi phục lại bình thường rồi.”
“Đúng vậy.” Kiều Phàm đẩy kính lên.
Sau đó khóe mắt anh ta như nhìn thấy gì đó, trong mắt lóe lên ánh sáng âm u, nhưng chỉ trong thoáng qua là biến mất, lại tiếp tục cười hiền lành nói: “Được rồi, Vy Vy, bác sĩ tâm lý của tôi tới rồi, không nói chuyện với em nữa, lần sau lại nói tiếp. Em giúp tôi xin lỗi tổng giám đốc Đường nhé, nói với anh ta rằng đâm anh ta bị thương không phải là ý muốn của tôi, mong anh ta có thể tha thứ cho tôi.”
“Ừ, tôi sẽ chuyển lời.” Tống Vy mỉm cười đồng ý.
Sau khi nói tiếng cảm ơn xong, Kiều Phàm liền cúp máy.
Tống Vy bỏ điện thoại bên tai xuống, mỉm cười đặt nó lại trên bàn, tiếp tục làm việc.
Buổi chiều, Đường Hạo Tuấn tới.
Tống Vy chào tạm biệt Giang Hạ xong thì lên xe của Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Tuấn nhìn cô thắt dây an toàn, hé
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/482753/chuong-460.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.