“Không sai, thằng bé có thiên phú, anh không muốn lãng phí.” Đường Hạo Tuấn gật đầu.
Tống Vy nắm lòng bàn tay lại: “Em hiểu, nhưng theo em biết, giáo dục nhân tài rất vất vả, phải học quá nhiều, em chỉ hy vọng Hải Dương có thể có một tuổi thơ vui vẻ…”
“Suy nghĩ của em đương nhiên không sai, nhưng em có từng nghĩ, Hải Dương có muốn làm theo ý em không?” Đường Hạo Tuấn ngẩng đầu, ngắt lời cô.
Đôi môi đỏ của Tống Vy khẽ giật: “Ý anh là?”
Đường Hạo Tuấn hất cằm về phía Tống Hải Dương, ý bảo cô nhìn xem.
Tống Vy nhìn qua, thấy Tống Hải Dương hít sâu một hơi, trên khuôn mặt non nớt tràn đầy vẻ nghiêm túc: “Mẹ ơi, con muốn học!”
“Cái gì?” Tống Vy kinh ngạc mở to mắt: “Con muốn tiếp nhận giáo dục nhân tài?”
“Vâng.” Tống Hải Dương gật đầu.
Tống Vy ôm mặt cậu bé: “Bé cưng, con có biết giáo dục nhân tài là gì không?”
“Có biết một chút ạ.” Tống Hải Dương chớp mắt.
Tống Dĩnh Nhi ở bên cạnh nhìn mẹ và anh, không nói gì.
Tống Vy càng nhíu mày sâu hơn: “Nếu đã biết, vậy mà con còn…”
“Con muốn trở thành người giống như ba.” Tống Hải Dương chỉ vào Đường Hạo Tuấn.
Ánh mắt Đường Hạo Tuấn thoáng dao động, không chống đầu nữa mà ngồi thẳng người dậy: “Trở thành người như ba?”
“Vâng, con rất ngưỡng mộ ba, thế nên con muốn trở thành một người oai phong mạnh mẽ, nói được làm được như ba!” Tống Hải Dương nắm chặt tay lại, nói với vẻ mặt kiên định.
Khóe miệng Tống Vy khẽ giật, lập tức không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/482736/chuong-443.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.