Những vết sẹo kia thật sự đáng sợ, lần đầu anh thấy cũng bị dọa giật mình.
Nhưng về sau nhìn quen rồi thì cũng không cảm thấy gì nữa.
“Sẹo trên đầu Giai Nhi đều là do phẫu thuật để lại.” Đường Hạo Tuấn nắm tay Tống Vy, dẫn cô đến phòng bệnh của Lâm Giai Nhi, vừa đi vừa giải thích.
Lúc này Tống Vy đã khôi phục tinh thần, hơi nghiêng đầu nhìn anh: “Cô Lâm làm phẫu thuật nhiều lần vậy sao?”
“Ừ, lúc còn là người thực vật thì trong đầu cô ấy có khối u não, vị trí cũng rất phức tạp, không có bác sĩ nào dám cắt bỏ hoàn toàn, chỉ có thể bỏ đi một bộ phận thôi. Nhưng phần còn lại có thể tiếp tục phát triển, vậy nên chỉ cần phát triển đến mức độ nhất định sẽ lại phải cắt bỏ.”
“Vậy à?” Tống Vy gật đầu, tỏ vẻ hiểu được: “Vậy có phải khối u trong đầu cô Lâm đã được Kiều Phàm cắt bỏ hoàn toàn rồi không?”
Đường Hạo Tuấn “ừ” một tiếng.
Anh không muốn thừa nhận cũng không được, Kiều Phàm được ông trời ưu ái trong phương diện y học.
Nhưng đạo đức thì chẳng ra gì!
Hai người vừa đi vừa nói, đã tới phòng bệnh của Lâm Giai Nhi.
Đường Hạo Tuấn dẫn Tống Vy tiến vào thì thấy Lâm Giai Nhi đã tỉnh, đang ngồi dựa vào đầu giường, được Mạnh Ngọc đút nước uống.
Thấy hai người đi vào, đáy mắt Lâm Giai Nhi trở nên ảm đạm, đẩy chén nước ra, ý bảo không uống nữa.
Mạnh Ngọc đành đặt chén nước lại tủ đầu giường, còn rút ống hút vứt vào thùng rác, sau đó mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/482706/chuong-414.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.