“Đi nghỉ à, vậy Hạo Tuấn, anh...”
Tống Vy chưa kịp nói xong đã thấy Đường Hạo Tuấn đi về phía phòng mình.
Tống Vy ngây ngẩn cả người, sau khi phản ứng lại liền vội vàng đuổi theo: “Hạo Tuấn, anh muốn ngủ ở đây à?”
Đường Hạo Tuấn ngồi trên giường cô: “Không được sao?”
Tống Vy há miệng, muốn nói đương nhiên là không được, nhưng đối mặt với ánh mắt thâm thúy của anh thì đột nhiên cô lại không thể nói ra câu sau.
Thôi quên đi, anh ấy muốn ngủ thì cứ ngủ vậy.
Dù sao bọn họ cũng đã ở bên nhau rồi, đều là người trưởng thành, nói không cho anh ấy ngủ lại có vẻ già mồm quá.
Vậy là Tống Vy thở dài đi tới tủ quần áo, lấy ra một chiếc khăn tắm mới tinh đưa cho Đường Hạo Tuấn: “Anh đi tắm đi, em đi sang chỗ dì Vương lấy đồ ngủ cho anh.”
“Ừ.” Đường Hạo Tuấn nhận lấy khăn tắm.
Tống Vy ra khỏi nhà, đi sang căn hộ đối diện.
Sau khi biết được ý định của cô, dì Vương lập tức đi vào phòng quần áo của Đường Hạo Tuấn tìm một bộ đồ ngủ cho anh và cả bộ đồ đi làm ngày mai của anh rồi đưa hết cho Tống Vy.
Tống Vy cầm hai túi quần áo đi về.
Một giờ sau, cô căng thẳng nằm trên giường, cơ thể cứng đờ.
Đây là lần đầu tiên cô ngủ với Đường Hạo Tuấn trong tình trạng tỉnh táo như vậy, cô vẫn không quen ngủ cùng với anh, thậm chí còn hơi căng thẳng.
Đường Hạo Tuấn thấy thế thì cũng hiểu cô cần thời gian để thích ứng, cho nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/482702/chuong-410.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.