Được thần tượng của mình công nhận và khen ngợi, sự mất mát ban nãy của Tống Vy biến mất sạch, niềm hạnh phúc trong lòng sắp trào cả ra ngoài.
Cô đỏ mặt xua tay, trả lời hàm súc: “Không dám không dám, thầy quá khen rồi ạ, bây giờ tôi mới được đến đâu chứ, sao có thể so với thầy được, tôi vẫn còn phải học thêm nữa.”
Đường Hạo Tuấn nhìn dáng vẻ xấu hổ này của Tống Vy, đuôi lông mày đẹp đẽ không khỏi nhướng lên.
Không phải anh chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng người khác khen cô, nhưng từ trước tới giờ cô luôn thoải mái thong dong đón nhận hết. Không ngờ rằng bây giờ đối mặt với thầy Dylan, cô lại lộ ra một mặt ngượng ngùng, đáng yêu thật đấy.
“Đúng thật là cô còn phải học rất nhiều, phong cách của cô vẫn chưa hoàn toàn ổn định, có thể nhìn ra được cảm giác hỗn loạn trên bản thiết kế. Nhưng so với những nhà thiết kế khác tầm tuổi cô, sự hỗn loạn của cô không nặng như bọn họ, cô đã có thầy dạy chưa, nếu không có thì cô nhận tôi làm thầy đi, thế nào?” Thầy Dylan cười hỏi.
Lời này vừa nói ra, những nhà thiết kế và nhà giám định gần đó đều kinh ngạc.
Ai mà không biết thầy Dylan đã mười mấy năm không nhận học trò rồi, thậm chí còn có tin đồn có phải thầy Dylan đã không còn ý định nhận học trò nữa không.
Vậy mà không ngờ, ngay trong buổi triển lãm tối nay, thầy Dylan lại có ý định nhận một học trò mới!
Tống Vy cũng không ngờ rằng thầy Dylan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/482667/chuong-375.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.