“Đừng nói nữa, không thể nào!” Tống Vy xốc chăn lên đứng dậy, lớn tiếng ngắt lời anh.
Kiều Phàm là một người tốt như vậy, ngoại trừ lần đó cưỡng hôn cô, khiến cô hoảng sợ ra thì từ trước tới giờ anh ta chưa từng làm bất cứ hành động gì khiến cô không thoải mái.
Thế nên người như Kiều Phàm, sao có thể là loại đê tiện như Đường Hạo Tuấn nói được.
“Tôi đã nói rõ ràng vậy rồi em còn không tin tôi. Được, vậy để tôi cho em xem, Kiều Phàm trong lòng em rốt cuộc là loại người như thế nào!” Đường Hạo Tuấn cười khẩy, kéo tay cô đi về phía cửa.
Anh vẫn luôn bảo Trình Hiệp điều tra quá khứ của Kiều Phàm, muốn để cô biết được bộ mặt thật của Kiều Phàm.
Nhưng con người Kiều Phàm quá bí ẩn, Trình Hiệp mãi vẫn không điều tra ra, giờ thì tốt rồi, Kiều Phàm tự để lộ bộ mặt thật của mình, vừa hay để cô xem xem.
“Tổng giám đốc Đường, anh buông tôi ra, anh làm tôi đau đấy!” Tống Vy nhìn bóng lưng người đàn ông, không muốn đi cùng anh.
Không biết vì sao, có một âm thanh nói với cô trong lòng.
Nếu cô đi xem cùng anh, sau này cô sẽ không thể nào chấp nhận được Kiều Phàm nữa.
Nghĩ vậy, Tống Vy cắn môi, muốn hất tay Đường Hạo Tuấn ra.
Nhưng khi cô đang chuẩn bị vung tay ra thì chợt thấy vết thương trên tay anh, cô sợ hãi, vội vàng hỏi: “Đường tổng, cánh tay anh sao thế?”
Đường Hạo Tuấn làm như không nghe thấy, không trả lời.
Tới cửa, anh buông tay cô ra,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/482654/chuong-362.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.