Cô đã chắc chắn rằng người phụ nữ này chính là người đã bắt nạt Dĩnh Nhi rồi. Đồng thời còn có thể là người đã thiêu rụi nhà kho của cô nữa.
Cô không biết bản thân có thù oán gì với người phụ nữ kia mà người phụ nữ kia lại làm như vậy với cô. Nhưng không sao, rồi một ngày nào đó cô sẽ tra ra, giống như Trần Nhã Nhã vậy, đợi cô tra ra được rồi cũng sẽ tống vào tù!
“Chuyện là... Tổng giám đốc Đường, cô Tống, những gì phải nói chúng tôi cũng đã nói hết rồi, chúng tôi đi được chưa?” Đám phóng viên ở bên cạnh nhìn Đường Hạo Tuấn, lại nhìn sang Tống Vy, cẩn thận dè dặt hỏi.
Đường Hạo Tuấn nâng cằm lên: “Trình Hiệp, kiểm tra máy quay của bọn họ.”
“Vâng!” Trình Hiệp gật đầu, bước lên cầm lấy máy quay của bọn họ kiểm tra.
Nhìn thấy bên trong chụp rất nhiều ảnh của Tống Vy, anh ta hừ một tiếng, lấy thẻ nhớ ra khỏi máy quay trong ánh mắt chăm chú tức giận mà không dám nói của đám phóng viên này: “Được rồi, thứ này thuộc về tôi!”
Mấy phóng viên cố gắng gượng cười.
“Cút!” Đường Hạo Tuấn lạnh mặt quát bọn họ.
Mấy phóng viên gật đầu liên tục, đang định rời đi.
Tống Vy bỗng gọi bọn họ lại: “Đợi đã.”
Đường Hạo Tuấn lập tức nhìn sang cô, muốn biết cô gọi những người này lại để làm gì.
Mấy phóng viên khựng chân lại, ai ai cũng một mặt sầu khổ: “Cô Tống còn có chuyện gì nữa sao?”
Hiện giờ bọn họ đang cực kỳ hối hận, sớm biết vậy thì đã không nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/482616/chuong-324.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.