Tống Vy lấy di động ra xem giờ, cô giật mình đứng phắt dậy: “Ối, chín giờ đến nơi rồi. Bé con, mau đi gọi em gái con dậy đi, nhanh không muộn học bây giờ.”
Đều tại sáng sớm ra Tống Huy Khanh đã chọc giận cô, hại cô quên gọi hai đứa nhỏ dậy.
Tống Hải Dương dụi mắt, “vâng” một tiếng rồi xoay người về phòng ngủ.
Đường Hạo Tuấn cũng đứng lên: “Lát nữa để tôi đưa Dĩnh Nhi đến trường cho, bây giờ em đi ra ngoài không tiện lắm, quá nhiều người nhận ra em.”
Tống Vy khẽ gật đầu, không từ chối: “Được, vậy cảm ơn tổng giám đốc Đường.”
Anh nói không sai, bây giờ, cô bị cả cộng đồng mạng phỉ nhổ, gần như ai cũng biết mặt cô.
Chẳng may, lúc đưa Dĩnh Nhi đi học lại có phụ huynh nào từng xem cuộc thi và nhận ra cô, rất có thể sẽ xúi con mình xa lánh Dĩnh Nhi ở trường, không cho con mình chơi với Dĩnh Nhi nữa, như vậy sẽ ảnh hưởng xấu đến Dĩnh Nhi.
“Không có gì.” Đường Hạo Tuấn phất tay, ý bảo không cần cảm ơn.
Rồi anh lại như nhớ tới điều gì đấy, quay sang hỏi Tống Vy: “Mọi người còn chưa ăn sáng đúng không?”
“Chưa.” Tống Vy lắc đầu.
Đường Hạo Tuấn hất cằm: “Vậy em chờ một lát.”
Nói xong, anh đi ra phía cửa.
Tống Vy ngạc nhiên nhìn theo anh.
Chắc không phải anh muốn đi mua bữa sáng cho mẹ con cô đấy chứ?
Nghĩ vậy, Tống Vy vội đuổi theo, muốn gọi anh lại.
Nhưng theo ra tới lại phát hiện anh đi vào căn hộ của mình ở đối diện.
Tống Vy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/482602/chuong-310.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.