Đường Hạo Tuấn vớ lấy điện thoại của mình ném qua.
Trình Hiệp luống qua luống cuống đón lấy, sau đó mở mật khẩu.
Tiếp đó nhìn thấy một mẩu tin nhắn, có viết: Chân vị hôn thê của anh là do tôi đánh gãy, nếu lần sau cô ta còn dám táy máy tay chân với Vy Vy, thì tôi sẽ khiến cô ta phải ngồi xe lăn cả đời!
“Ặc, sao lại là bác sĩ Kiều?” Trình Hiệp hít một ngụm khí lạnh, tay cầm điện thoại không khỏi run run.
Đường Hạo Tuấn rủ mắt, lãnh đạm mở miệng: “Con người như anh ta vốn đã không đơn giản, vẻ dịu dàng bên ngoài chẳng qua chỉ là vỏ bọc mà thôi, thật ra lãnh khốc vô tình mới là bộ mặt thật của anh ta, Mạnh Ngọc từng nói người này có vấn đề về tâm lí.”
“Vậy thiết kế Tống thân cận với người này như vậy, có khi nào sẽ gặp nguy hiểm không?” Trình Hiệp đẩy đẩy gọng kính, nói.
Đường Hạo Tuấn mím môi: “Sẽ không?”
Kiều Phàm có tình cảm với Tống Vy, vậy nên sẽ không làm điều gì tổn hại đến cô.
Có điều, loại người có vấn đề về tâm lí mà lại khư khư ở bên cạnh Tống Vy quả thật cũng không phải chuyện tốt.
“Tổng tài, về chuyện chân chủ nhiệm Tống bị Kiều Phàm đánh gãy, chúng ta có nên làm gì đó không?”
Trình Hiệp đem điện thoại gửi lại Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Tuấn nhận lấy, sau đó đút vào trong túi âu phục.
“Không cần thiết, lần này là Tống Huyền tự làm tự chịu, bị đánh gãy chân cũng đáng lắm!”
“Vâng.” Trình Hiệp không nói thêm gì nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/482438/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.