Lập tức nhìn thấy trên mặt mình có mấy vết ứ đỏ vì bị Tống Huyền xiết cào mà khóc thét không thôi.
Tống Vy nhanh trí bịt chặt tai mình: “Cậu làm gì thế!”
Giang Hạ tức đến nỗi hai mắt đỏ ngầu: “Con khốn đó dám cào mặt tớ thành bộ dạng này, quá tởm lợn!”
Tống Vy nghe vậy thì dở khóc dở cười: “Đáng đời, cậu mà có tư cách nói câu đấy à, cậu cũng liên tục chào hỏi mặt cô ta đấy thôi, chiến tích trên mặt cô ta cũng không ít hơn cậu là bao đâu, thôi nào, thang máy đến nơi rồi, đến phòng khám xem sao.”
“Ừm ok.” Giang Hạ gật đầu như gà mổ thóc, cất gương lại rồi đỡ cô cùng nhau ra khỏi thang máy.
Khám mặt với chân xong thì loáng cái đã đến chiều rồi.
Giang Hạ đưa Tống Vy trở lại bệnh viện, sau đó đến văn phòng làm việc.
Lưu Mộng thấy Tống Vy bị thương mà xót chảy cả nước mắt: “Tống Huyền chết tiệt kia dám hại con thành ra thế này.”
Tống Vy hé miệng cười an ủi: “Không sao đâu mẹ, mấy hôm nữa khác khỏi ấy mà.”
Bác sĩ nói chân của cô bị trật khớp nhưng không nghiêm trọng lắm, chỉ là bị dãn dây chằng một chút nên nghỉ ngơi mấy hôm là khỏi ngay.
Lưu Mộng đỡ cô từ từ ngồi xuống, hờn trách: “Bây giờ chắc mẹ không thể để bọn con lọt khỏi mí mắt mình được nữa, sẩy một cái ra là đủ chuyện ngoài ý muốn.”
Tống Vy tự thấy mình đuối lý, bèn cúi thấp đầu: “Thôi mà mẹ, đừng nhắc đến mấy cái này nữa, tình hình Tống Hải Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/482435/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.