Bởi vì mắt cá chân đã sưng vù, giống như một chiếc bánh bao, rõ ràng là đã bị bong gân.
Hơn nữa còn rất nghiêm trọng, dường như không có cách nào để đi được.
Hết cách, Tống Vy đành phải lấy điện thoại di động ra gọi cho Giang Hạ, nhờ cô ta đến đỡ mình.
Giang Hạ biết cô bị ngã, chạy đến ngay lập tức.
“Vy Vy.” Giang Hạ đỡ Tống Vy dậy.
Tống Vy miễn cưỡng dựa vào người cô ta, khẽ cười nói: “Giang Hạ, thật xin lỗi đã làm phiền cậu.”
“Nói gì vậy, chúng ta là bạn tốt mà, phiền phức gì chứ.” Giang Hạ bất mãn trừng mắt nhìn Tống Vy, sau đó hỏi: “Tại sao cậu lại bị ngã?”
Nghe cô ta hỏi chuyện này, Tống Vy mới nhớ tới chuyện trước khi ngã, đôi mắt đào hoa xinh đẹp nheo lại: “Khi tớ trang điểm xong bước ra ngoài, dẫm phải thứ gì đó trơn trượt, hình như là dầu, nên mới bị trượt chân.”
“Dầu?” Giang Hạ sửng sốt: “Phòng vệ sinh làm gì có dầu?”
“Tớ không biết, nhưng cảm giác rất giống.” Tống Vy mím môi nói.
“Để tớ xem xem.” Giang Hạ đỡ cô dựa vào tường, để cô tự mình đứng vững, sau đó buông cánh tay ra, trở lại cửa phòng vệ sinh ngồi xổm xuống, cẩn thận nhìn trên mặt đất.
Cuối cùng, Giang Hạ nhìn thấy một vệt nước đọng sáng bóng gần chỗ ngã của Tống Vy.
“Có lẽ là cái này.” Cô ta lẩm bẩm, sau đó duỗi tay ra, dùng ngón trỏ chạm một chút vết nước, sau đó xoa xoa, trợn to hai mắt: “Vy Vy, thật sự là dầu.”
“Qủa nhiên mà, cảm giác của tớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/482427/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.