“Cục cưng, ngoan ngoãn nghe lời dì Trần và bà ngoại nhé, buổi chiều mẹ lại đến.” Tống Vy hôn lên mặt Tống Hải Dương, luyến tiếc nói với cậu.
Nếu không phải Giang Hạ gọi điện thoại nói muốn đi tham gia một cuộc đấu thầu, thì cô đã không rời khỏi bệnh viện vào lúc này rồi.
Ít nhất muốn chờ con trai xuất viện rồi lại nói.
“Vâng, con biết, con sẽ nghe lời dì Trần và bà ngoại.” Tống Hải Dương gật đầu, cậu nhìn thoáng qua y tá sau lưng Tống Vy.
Tống Vy sờ đầu cậu, sau đó quay người nói với y tá: “Làm phiền cô chăm sóc Hải Dương, mẹ tôi đưa Dĩnh Nhi đi nhà trẻ xong sẽ quay lại đây chăm sóc thằng bé cùng cô.”
“Cô Tống khách sáo, tôi cầm tiền lương của cô, chăm sóc cậu bé là trách nhiệm của tôi, không phiền toái gì cả.” Y tá khoát tay trả lời.
Lời này nói trúng tiếng lòng của Tống Vy, làm cô cực kỳ vừa lòng, bèn mỉm cười nói cảm ơn.
Trải qua một tuần quan sát, cô phát hiện nhân viên điều dưỡng này làm việc rất có trách nhiệm, cũng rất cẩn thận.
Quan trọng nhất là lý lịch đủ sạch sẽ, hơn nữa cô ta cũng đã lập hồ sơ ở sở cảnh sát nên có thể yên tâm nếu giao Hải Dương cho người này.
“Vậy mẹ đi trước đây.” Tống Vy vẫy tay với Tống Hải Dương, lại gật đầu với nhân viên điều dưỡng, cô cầm lấy túi xách đeo lên vai đi ra khỏi phòng bệnh, sau đó gọi một chiếc xe taxi ngoài cửa bệnh viện rồi rời đi.
Ở ven đường cách đó không xa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/482425/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.