“Mẹ dẫn con đi. Hải Dương, con ngồi đây đừng chạy lung tung đấy, biết chưa?” Tống Vy đứng dậy căn dặn.
Tống Hải Dương liên tục gật đầu đáp ứng.
Tống Vy mới yên tâm kéo Tống Dĩnh Nhi đi tới phòng vệ sinh.
Nhưng chờ tới khi cô dẫn theo Tống Dĩnh Nhi quay về thì trên ghế chẳng còn bóng dáng của Tống Hải Dương nữa.
“Mẹ, anh đâu?” Tống Dĩnh Nhi nghiêng đầu hỏi.
Tống Vy không trả lời, nhíu mày nhìn quanh. Sau khi quả thật không nhìn thấy Tống Hải Dương, trong lòng cô bắt đầu căng thẳng, bế Tống Dĩnh Nhi đi về phía quầy lễ tân của nhà hàng.
“Xin hỏi các cô có thấy con trai tôi không? Chính là đứa bé ngồi chỗ cạnh cửa sổ kia.” Tống Vy chỉ vào bàn ăn đối diện, hỏi với vẻ suốt ruột.
Nhân viên thu ngân ở trước quầy gật đầu: “Tôi có nhìn thấy, hình như có người dắt nó đi rồi.”
Tống Vy nghe vậy thì tim đập mạnh, phẫn nộ siết chặt bàn tay: “Sao các cô thấy có người dẫn nó đi mà không cản vậy?”
Nhân viên thu ngân bị cô quát thì run lên, mặt mũi trắng bệch: “Tôi… Tôi thấy đứa trẻ kia đi theo người đó mà không chống cự, tưởng người quen nên không để ý tới nữa…”
“Cô…” Tống Vy vô cùng tức giận nhưng không có cách nào trách được đối phương.
Bởi vì đối phương đã nói, lúc Hải Dương bị người ta dẫn đi đã không chống lại, người bình thường đều sẽ tưởng là người quen, hơn nữa đối phương chỉ là một nhân viên của nhà hàng, những chuyện có thể làm vốn đã có hạn.
Cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/482413/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.