Trong ảnh là hai người nam nữ, rất trẻ, gương mặt có hơi giống Đường Hạo Tuần.
Không lẽ là ba mẹ của Đường Hạo Tuấn Quả nhiên, câu trả lời của dì Vương đã xác nhận suy đoán của Tống Vy.
“Là ba mẹ của cậu chủ, đã qua đời.”
Tống Vy đặt ly nước xuống: “Vì sao lại qua đời?”
Di Vương thở dài: “Xin lỗi cô Tống, tôi không thể nói cho cô biết, đây là điểm cắm ky của cậu chủ.”
“Vậy sao, vậy tôi không hỏi nữa.” Tống Vy gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Dì Vương đứng lên: “Vậy cô Tống nghỉ ngơi trước đi, tôi còn chưa giặt quần áo xong, tôi đi làm việc trước.”
“Vâng.” Tống Vy cười cười.
Dì Vương đi rồi, cô cầm remote mở tỉ vi lên xem.
Xem một lúc, cảm thấy dạ dày đã dễ chịu hơn, định chào tạm biệt ra về.
Tối hôm qua cô đi suốt đêm không về, chắc Hải Dương và Dĩnh Nhi đã lo lắng lắm rồi.
Nghĩ thế, Tống Vy đứng lên, đinh lên lầu tìm Đường Hạo Tuần.
Nhưng cô còn chưa kịp đi lên, Đường Hạo Tuần đã xuất hiện ngay đầu cầu thang.
“Tổng giám đốc Đường, anh đến đúng lúc lắm.”
“Sao thế?” Đường Hạo Tuần nhìn cô.
Tống Vy chỉ đồng hồ: “Đã trễ lắm rồi, tôi phải về, đang định lên chào anh.”
“Tôi đưa em về.” Đường Hạo Tuần đi về phía tủ để giày, không cho cô có cơ hội từ chối.
Trên xe, Đường Hạo Tuần gõ ngón tay lên tay lái, đột nhiên nói: “Chuyện em bị Tống Huyền giẫãm rách quần áo tối hôm qua tạm thời vẫn chưa có kết quả.”
“Sao lại thế.” Tống Vy siết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/482370/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.