Tống Vy dí vào trán cậu bé: “Con còn nói nữa, mẹ suýt sợ chết khiếp đấy, con cũng to gan lắm.”
Tống Hải Dương uốn éo vóc dáng nhỏ nhắn, cười hì hì: “Con cũng hết cách rồi, đành phải làm thế để dạy cho họ một bài học, ai bảo họ bắt nạt mẹ.”
Tống Vy nghe vậy trong lòng ấm áp: “Con đó, sau này đừng làm thế nữa biết chưa? Đây đều là chuyện của mẹ, con chỉ là một đứa trẻ, cứ sống vui vẻ là được.”
“Mẹ không vui thì con làm sao vui nổi ạ?” Tống Hải Dương lắc đầu, nghiêm túc nói.
Tống Dĩnh Nhi ngậm kẹo mút, cũng gật đầu theo: “Đúng đó đúng đó.”
Tống Vy rất cảm động khi được hai đứa trẻ bảo vệ.
Cô thật sự rất cảm ơn Đường Hạo Tuần, đã cho cô hai cục cưng thế này.
Nghĩ như vậy, Tống Vy liền ôm hai đứa trẻ vào lòng, dùng trán cọ vào má bọn chúng, chọc hai đứa cười khanh khách.
“Mẹ ơi, có điện thoại kìa.” Tống Hải Dương bỗng nhắc nhở.
Cuối cùng Tống Vy cũng buông tha hai đứa trẻ, áp điện thoại lên tai: “Mẹ.”
Giọng nói dịu dàng của Lưu Mộng vang lên: “Vy, con đang bận à?”
“Dạ không ạ, con mới đón tụi trẻ tan học, nào, hai con chào bà ngoại đi.” Tống Vy đưa điện thoại cho bọn trẻ.
Hai đứa trẻ cùng sáp tới, đồng thanh gọi bà ngoại vào điện thoại, làm Lưu Mộng vui đến mức không khép miệng lại được.
Rồi Tống Vy lại áp điện thoại bên tai: “Mẹ, mẹ tìm con có chuyện gì không?”
“Cũng không có gì, chỉ là tối qua Tống Huy Khanh bỗng gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/482362/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.