Chương trước
Chương sau
Mộ Thừa Huyền nhìn chằm chằm chân gà Mộ Tiểu Bao đưa đến, nhíu mày, vẻ mặt ghét bỏ.
Lê Vãn Ca cho là hắn đã sớm ăn sơn hào hải vị, sẽ không ăn loại đồ ăn trẻ con thích ăn này, đang chuẩn bị kéo Tiểu Bao lại, một giây sau, Mộ đại tổng tài người ta liên nghênh ngang bắt đầu ăn.
"Chân gà còn được, nhưng mà nước sốt hơi nhạt, lần sau cho nhiều một chút."
Mộ Thừa Huyền chậm rãi thưởng thức, nghiêm trang bình luận.
"Bởi vì là nấu cho Tiểu Bao ăn, cho nên tôi làm nước sốt nhạt một chút, sau này anh muốn ăn thì tôi nấu riêng cho anh ă."
Lê Vãn Ca nhìn hắn đến xuất thần, gần như là theo bản năng, dịu dàng, quan tâm nói.
Hừ, không thể không nói, Mộ Thừa Huyền thật sự đúng là sản phẩm bất công do Chúa sáng thể tạo ra, bộ dáng đẹp như vậy cũng thôi đi, ăn chân gà mà cũng có thể quý phải như vậy, thật đúng là người đàn ông độc nhất vô nhị mà.
"Còn biết làm chân gà, chứng minh cô cũng không phải phụ nữ tồi, chỉ biết làm chuyện ngu ngốc."
Hình như tâm trạng của Mộ Thừa Huyền rất tốt, mặc dù vẫn độc miệng, nhưng lại không có lạnh lẽo như trước, rốt cuộc cũng đã có một chút độ ấm của con người.
"Hừ, ai làm chuyện ngu ngốc chứ, không phải vì tôi muốn giúp anh à, anh cũng biết con người Quý Minh Xuyên xuất quỷ nhập thần, mạch não không giống như người bình thường, lỡ như ông ta lại ăn chiêu này thì sao?"
"Ngu ngốc, cô phải nhớ kỹ, dưới gầm trời này, người đầu tiên sẽ đến cứu cô chỉ có thể là tôi."
"Anh... Anh, cải tên này, đúng là da mặt dày thật, đừng có thiếp vàng lên mặt mình, để tôi sờ thử xem, da trên mặt anh dày bao nhiêu."
Lê Vãn Ca giơ tay lên, làm bộ muốn đùa hắn, khi bàn tay đặt lên mặt hắn, cũng rất nhẹ nhàng, sau đó dùng ngón cái lau chút nước sốt còn dính trên miệng hắn.
Động tác này quá mờ ám.
"Cô đây là đang trắng trợn đùa với lửa à?"
Ánh mắt Mộ Thừa Huyền nóng rực, giọng nói trầm thấp, mang theo sự gợi cảm chọc người.
Lê Vãn Ca có thể rõ ràng cảm giác được hô hấp của hắn đã thay đổi.
Nếu như không phải Tiểu Bao ở đây, cô không có chút nghi ngờ thằng nhóc này sẽ muốn cô ngay tại chỗ!
Hoảng sợ rút lại bàn tay đang vuốt ve gò má của hắn, bàn tay của Mộ Thừa Huyền lại thuận thế đặt lên bàn tay của cô, không có phép cô chạy trốn.
"Châm lửa liền muốn chạy, không khỏi quá không chịu trách nhiệm đi."
Hắn cười tà tứ, nói.
Mặt Lê Vãn Ca nóng lên, biết rõ là gặp dịp thì chơi, nhưng nhịp tim không chịu nổi mà bắt đầu đập loạn.
Phản ứng như vậy khiến cô vô cùng buồn phiền.
Vì sao đã nhiều năm như vậy rồi, vẫn bị người đàn ông này chọc đến thảm như vậy, vẫn còn bị lời trêu chọc của hắn làm cho trái tim loạn nhịp?
Lê Văn Ca, cô có cốt khí hay không vậy?
"Đừng phá, con nít không được xem."
Cô lạnh mặt, một tay đánh tay của Mộ Thừa Huyền để hắn thả ra, cố gắng kéo ra khoảng với hắn.
"Sao nói vậy, còn tức giận sao?"
Mộ Thừa Huyền không hiểu vì sao cô lại đột nhiên trở mặt, gương mặt tuấn tú của thể xem là hoàn mỹ, vậy mà lại có mấy phần vô tội.
Thậm chí còn nghi ngờ có phải sức hấp dẫn của mình tụt dốc hay không.
Những người phụ nữ khác, không cần hắn làm cái gì đã kẻ trước người sau nhào về phía hắn, sao người phụ nữ này thì hắn càng đuổi thì cô càng chạy, hoàn toàn không ra bài theo lẽ thường.
"Anh nói xem vì cái gì mà tôi tức giận, đều do anh, Tiểu Bao còn ở đây, anh... anh đừng nói những lời lộn xộn đó nữa, có biết xấu hổ hay không?"
Lê Vãn Ca đỏ mặt, tức giận, phàn nàn.
"Tiểu Bao, mệt rồi sao, mami dẫn con đi rửa mặt."
Để đánh vỡ bầu không khí xấu hổ này, cô nhanh chóng lôi Tiểu Bao đang có vẻ mặt ngây thơ vào phòng vệ sinh.
Mộ Thừa Huyền không nhanh không chậm theo sát phía sau, khoanh tay tựa vào cửa phòng vệ sinh, im lặng nhìn Lê Văn Ca đánh răng, rửa mặt cho Tiểu Bao.
Trái tim lạnh như băng, không khỏi có thêm vài tia ấm áp.
Loại ấm áp này, đã rất lâu không được trải nghiệm qua.
Nghĩ kỹ lại thì cũng chỉ có Lê Vãn Ca mới mang đến ấm áp như vậy cho hắn.
Cái ấm áp xuất phát từ... "gia đình".
"Nếu như cô thật sự là mẹ ruột của Tiểu Bao thì tốt hơn biết bao nhiêu."
Mộ Thừa Huyền bất thình lình nói.
Nói liền cảm thấy hối hận. xong
Đáng chết, đầu óc hắn bị lừa đá sao, vậy mà lại nói ra những câu thiểu năng như vậy.
Quả thật là bên gối trong quá lâu nên muốn có một nữ chủ nhân sao?
Vậy mà lại cảm thấy, tên tội phạm giết người Lê Vãn Ca lại mang đến sự ấm áp của gia đình cho hắn, đúng là buồn cười đến cực điểm!
Lê Vãn Ca vốn dĩ đang rửa mặt cho Tiểu Bao, nghe được lời nói của hắn cũng dừng lại.
Sau đó, cười châm biếm, nói: "Nghe lời Mộ tiên sinh nói, người không biết còn tưởng rằng anh đang nhớ tới người vợ đã mất đẩy."
"Cũng không đến nỗi là nhớ, chẳng qua là cảm thấy, nếu như cô ấy còn sống, cũng sẽ cẩn thận, đối xử dịu dàng với Tiểu Bao như vậy."
Sắc mặt của Mộ Thừa Huyền có chút hơi cô đơn, CÓ chút buồn rầu, giống như đang nói cho Lê Vãn Ca nghe, lại giống như là đang nói cho mình nghe.
"Cô ấy rất giống cô, rất thích con nít, cũng thích mèo, chó, là một người có trái tim lương thiện, chỉ ti..."
Khi hắn nói tới đây, sắc mặt vừa có chút dịu dàng lại trở nên âm trầm, lạnh lẽo, ẩn ẩn mang theo ý hận.
"Đáng tiếc cái gì?"
Lê Vãn Ca quay lưng lại với hắn, khẽ hỏi.
Cô không muốn hắn phát hiện hốc mắt của cô đang đỏ lên.
"Chỉ tiếc, cô ấy thích chó, mèo, thích con nít, nhưng bởi vì tâm tư đố kỵ đáng sợ nên cô ấy đã ra tay với người bạn thân của mình, rõ ràng cô ấy đã có được tất cả, rõ ràng tôi đã dự định từ tỏ người phụ nữ tôi yêu, muốn cùng cô ấy sống hết cả cuộc đời, tại sao cô ấy lại không biết thỏa mãn, muốn đi lên con đường cực đoan như vậy?"
"Thật sao?"
Lê Vãn Ca vừa không tập trung rửa mặt cho Tiểu Bao, vừa kiềm nén nước mắt, cần thận hỏi hắn: "Thì ra anh đã từng nghĩ đến muốn sống cả đời với cô ấy sao?"
"Đương nhiên đã từng nghĩ đến, dù sao bọn tôi cũng đều có con rồi, hơn nữa."
Sau khi Mộ Thừa Huyền nói đến đây, đột nhiên giống như đã chạm vào khu vực cấm, lập tức trở lại vẻ lạnh như băng, trầm giọng nói: "Sau này, ít hỏi thăm chuyện của tôi với cô ấy đi!"
Lại mở miệng nói: "Hơn nữa... Tôi chán ghét Lê Vãn Ca như cô nghĩ!"
Đúng vậy, đã nhiều năm như vậy, Mộ Thừa Huyền dần dần phát hiện ra thực ra hắn không có chán ghét Lê Vãn Ca như vậy, cũng không có hận Lê Vãn Ca đến thế.
Nếu quả thật muốn nói là hận thì đó cũng là hận người phụ nữ đó, sao lại nhẫn tâm vứt bỏ hắn và Tiểu Bao rồi tiêu sái chết đi cơ chứ?
Có lẽ cô ấy đã đầu thai chuyển thế, sống một cuộc đời mới.
Nhưng hắn thì sao, hắn còn bị nhốt trong cái địa ngục này, không biết tới lúc nào mới có thể bỏ xuống, mới có thể giải thoát!
Lê Vãn Ca im lặng rửa mặt cho Tiểu Bao xong, ôm Tiểu Bao vào trong ngực, nói: "Tiếu Bao, hôm nay mami ngủ cùng con được không?"
"Mami không cần ngủ cùng Tiểu Bao, Tiểu Bao đã là đứa bé lớn năm tuổi rồi, đêm nay mami ngủ với daddy di."
Mộ Tiểu Bao ngây thơ nói.
"Sao, hiện tại con ghét cô Lê của con à, còn muốn ba ngủ với cô Lê của con, con có biết, đàn ông với phụ nữ ngủ chung sẽ sinh em bé không?"
Mộ Thừa Huyền giống như cười mà không phải cười, hỏi cậu bé.
Xem
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.