"Đây là nhà tôi ở vịnh Tủ Thủy, sau này cô có thể ở đây."
Giọng điệu của Mộ Thừa Huyền rất lạnh nhạt trả lời lại.
"Vịnh Tú Thủy?"
Lê Vãn Ca nhếch mày lên, hỏi: "Là vịnh Tú Thủy, nằm bên cạnh Tùng Giang, chỗ cao cấp nhất trong nội thành Bắc Thành trong hai năm gần đây, căn hộ nhỏ nhất là khoảng 480 mét vuông, giá ít nhất là ba triệu nhân dân tệ trở lên?"
"Tôi không thường ở chỗ này."
Mộ Thừa Huyền đút hai tay vào túi, đứng thẳng kế bên cửa sổ sát sàn, ngắm nhìn phong cảnh đẹp không gì sánh được, nói: "Nếu cô đã không muốn về ở Mộ trạch, thì chỗ này hẳn là rất hợp ý cô đi."
"Nhà hơn triệu tệ, cứ như vậy cho tôi ở?"
Lê Vãn Ca có chút cảm động, cũng có chút kinh ngạc.
Lúc trước biết gia tộc Mộ thị rất có tiền.
Những năm cô rời khỏi Bắc Thành, tập đoàn Mộ thị đã nhanh chóng khuếch trương, lượng tiền đã vượt quá sức tưởng tượng của cô.
"Tôi còn có việc, muốn đi trước, lát nữa sẽ có chuyên gia chăm sóc ăn uống và sinh hoạt hằng ngày đến, cô có cần gì thì cứ nói với người đó."
Mộ Thừa Huyền quay đầu, đi đến trước mặt Lê Văn Ca, im lặng nhìn một lúc lâu, sau đó giống như đang dỗ thú cưng, dịu dàng nói: "Ngoan một chút, để tôi bớt lo."
Lê Văn Ca giống như đã bị điểm huyệt, cứng đờ ngay tại chỗ, mãi đến khi hắn rời khỏi phòng, cũng chưa cử động.
Mặt trời mọc đằng tây à? Người đàn ông này... sao đột nhiên lại dịu dàng như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-tong-tai-daddy-xin-tat-den/1778220/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.