Cố Mạn Mạn nghe thấy tiếng gõ cửa liền mặc bộ đồ ngủ mở cửa, thấy người đứng bên ngoài là Lê Vãn Ca, cô ta sửng sốt một lúc rồi nở nụ cười đạo đức giả: "Cô Lê, đã muộn như vậy rồi, sao cô lại..."
Với tiếng “Bốp!", Lê Vãn Ca vươn tay ra tát Cố Mạn Mạn một cái thật mạnh.
Sức mạnh quá lớn khiến cô ta lảo đảo.
"Lê Vãn Ca, cô có ý gì, sao cô lại đánh tôi?"
Cố Mạn Mạn dùng một tay chống trên khung cửa để ổn định cơ thể, tay kia, cô ta chạm vào gò má đang nóng và đau của mình, nói với Lê Vãn Ca.
"Tôi đánh cô vì cô đáng bị đánh. Không chỉ đánh cô, tôi còn muốn giết cô!"
Lê Văn Ca lạnh mặt, xắn tay áo xông tới, bóp cổ Cố Mạn Mạn, giống như lần trước bóp cổ cô ta, dùng hết sức lực, hận không thể bẻ gày cổ.
“A, cửa mạng, cứu... Cứu mạng!"
Mặt Cố Mạn Mạn đỏ bừng ngay lập tức, cô ta đảo mắt, nhìn chằm chằm xuống chân, vùng vẫy trong tuyệt vọng.
Lê Văn Ca không một chút thả lỏng, lạnh lùng nói: “Mặc kệ cô làm gì với tôi, tôi có thể mở một mắt, nhắm một mắt, không quan tâm đến cô, nhưng lần này cô đã chạm đến giới hạn của tôi rồi. Sao cô có thể đánh chủ ý xấu với Tiểu Bao. Nó chỉ là một đứa trẻ năm tuổi. Sao cô có thể tàn nhẫn như vậy? Người như cô chết cũng không tiếc!”
"Buông... Buông tôi ra, làm ơn, tôi biết mình sai rồi..."
Cố Mạn Mạn nhận ra được sự khủng khiếp của Lê Vãn Ca,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-tong-tai-daddy-xin-tat-den/1778218/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.