Chỉ đơn giản là nhảy như thế này?"
Lê Vãn Ca có vẻ không tin, vẻ mặt rất lạnh lùng.
"Đối với cô chỉ là một điệu nhảy, nhưng lại có ý nghĩa rất lớn đối với tôi, hy vọng cô có thể thành toàn."
Kiều Tư Nam nín thở, rất thành khẩn nhìn người phụ nữ.
"Ý nghĩa rất lớn?"
Trong mắt Lê Vãn Ca hiện lên vẻ khinh thường, nói: "Những lời này, mang lừa dối một cô gái nhỏ còn được, còn đối với người mà đã từng chết một lần như tôi thì quá giả dối."
Câu chuyện vừa rồi của người đàn ông không làm cho cô cảm động, ngược lại còn có một loại phản cảm không nói nên lời.
Bữa tiệc khiêu vũ năm đó đã gây ấn tượng sâu đậm cho cô.
Cô giống như một chú hề, là đối tượng bị mỗi một người trong bữa tiệc tùy ý mua vui, chế giễu.
Người duy nhất mang lại cho cô ấm áp, khiến cô nhìn thấy ánh nắng là Mộ Thừa Huyền.
Cô vĩnh viễn không bao giờ quên, vào buổi chiều đầy nắng ấy, hắn đến như một chàng hoàng tử, kéo lấy tay cô, đem một bông hoa hướng dương vừa mới hái được đưa đến trên tay cô, nói: “Mỗi cô gái đều như một bông hoa đẹp, mong em sẽ giống hoa hướng dương, vĩnh viễn vì ánh mặt trời mà sinh ra."
Hắn mong cô hướng đến ánh mặt trời mà sinh ra, nhưng đến cuối cùng lại đem cô quăng xuống địa ngục.
Châm chọc ư?
Quá châm chọc rồi!
Vậy nên, lời nói của đàn ông, nghe thì được, chứ nếu như coi đó là thật thì quá ngu xuẩn rồi.
"Mặc kệ cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-tong-tai-daddy-xin-tat-den/1778205/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.