Mộ Thừa Huyền cũng không làm cô khó xử, trở về nằm trên giường bệnh, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lê Vân Ca thừa dịp tâm trạng của người đàn ông đang tốt, nhanh chóng chuồn ra ngoài.
Trên thực tế, Mộ Thừa Huyền có y tá chuyên môn chăm sóc, vốn không đến lượt cô chăm sóc, chẳng qua là tim lý do chọc ghẹo cô thôi.
Cho nên, cô dứt khoát đi ra ngoài, không vướng bận, không lo lắng.
"Chỗ cũ, nửa tiếng nữa tôi sẽ tới."
Sau khi Lê Vãn Ca ra khỏi phòng bệnh, lập tức soạn một dòng tin nhắn rồi gửi đi.
"Tôi đợi cô." Bên kia đáp lại.
Nửa giờ sau, Lê Văn Ca xuống taxi.
Sắc mặt cô ngưng trọng đi theo người phục vụ, bước vào câu lạc bộ quen thuộc, tầng trệt quen thuộc, cùng với gian phòng quen thuộc. Tuy là lần thứ hai đến đây nhưng vẫn không khỏi hồi hộp, bất an.
"Cô thật đúng giờ."
Người đàn ông thần bí ngồi trên chiếc ghế sofa hình vòng cung, tay lắc lư một ly rượu whisky.
Người phục vụ đã rời đi, giống như lần trước khép cửa phòng lại.
Trong hoàn cảnh ái muội, chỉ còn lại cô cùng người đàn ông thần bi.
Người đàn ông vẫn đeo chiếc mặt nạ màu trắng, cặp mất dưởi mặt nạ giống như lưỡi câu, khóa chặt Lê Vãn Ca.
"Lần này anh bảo tôi đến, lại có mục đích gì?"
Lê Văn Ca cách một khoảng cách với người đàn ông, vẻ mặt phòng bị hỏi.
"Không có mục đích gi. Nhìn thấy cô gần đây rất nổi tiếng, rất nhớ cô, nghĩ muốn gặp cô."
Người đàn ông nhấp một ngụm rượu, cười như không cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-tong-tai-daddy-xin-tat-den/1778192/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.