Chương trước
Chương sau
Cố Mạn Mạn lôi kéo Mộ Tiểu Bao rời khỏi phòng bệnh.
Lúc trước cậu bé luôn dinh lấy Lê Văn Ca, bây giờ lại xem Lê Văn Ca là người vô hình, trực tiếp đi vòng qua, nhìn cũng không thèm nhìn.
"Tiểu Bao..."
Tầm mắt của Lê Vãn Ca đi theo cậu bé, đau lòng đến cực điểm.
Loại cảm giác này, giống như là từ thiên đường ngã vào địa ngục, cô không có cách nào để chấp nhận no!
"Anh cho rằng, là tôi xúi giục Tiểu Bao tổn thương Cổ Mạn Mạn, đủng không?"
Lê Vân Ca quay đầu lại, đôi mắt ngập đầy nước mắt, kinh ngạc nhìn hắn mang theo vài phần tủi thân và oán trách.
Tủi thân vì bản thân bị vu oan, oán trách hắn vì từ đầu tới cuối hắn không nói một câu công bằng.
"Có phải cô xúi giục hay không thi cũng chỉ có cô biết, tôi không có hứng tìm hiểu."
Giọng nói của Mộ Thừa Huyền rất lạnh, biểu cảm trên mặt còn lạnh hơn, nói tiếp: "Nhưng mà con của tôi không phải là đứa trẻ binh thường, rất có suy nghĩ của bản thân, sẽ không dễ dàng bị ai xúi giục."
Lời nói này của hắn khiến Lê Văn Ca có chút hoang mang.
Cô không biết, rốt cuộc hắn đứng bên phía cô hay vẫn là bên Cổ Mạn Mạn.
Im lặng một lúc, lấy hết can đảm hỏi: "Cố Mạn Mạn nói, hai người sẽ kết hôn là thật à?"
"Cô hy vọng là thật hay giá?"
Mộ Thừa Huyền không trả lời mà hỏi ngược lại, vẻ mặt cuời như không cười,
"Tôi đương nhiên hy vọng là giả, nhưng... tôi muốn thi có thể trở thành sự thật à?"
"Xem biểu hiện của cô."
Mộ Thừa Huyền nở nụ cười thâm sâu, ý vị thâm trường nói: "Nếu như cố có thể khiến tôi yêu cô trước ngày đám cưới của tôi và cô ta, tôi đương nhiên sẽ không tải giá với cô ta."
Lê Văn Ca có chút tức giận, cảm giác như bị làm nhục, cắn răng nói: "Anh... Lời này của anh quá kiêu căng rồi, cho rằng ai ai cũng cung phụng anh là thần tiên à, tùy ý anh lựa chọn?"
"Anh cũng biết, cảm giác bị lựa chọn cũng không dễ chịu gì, đúng không?"
Mộ Thừa Huyền đang nở nụ cười, dần dần thay thế bằng gương mặt lạnh lùng như băng, giọng nói bạc tình bạc nghĩa: "Trên đời này, ai rời khỏi ai cũng có thể sống cả, cô đã cấu kết với Kiều Tư Nam, thi tránh xa tôi ra, tôi không nhất định phải chọn cô!"
"Anh..."
Lê Văn Ca nhin thấy hắn đen mặt, có chút trở tay không kịp.
Cô nói đúng chứ, hắn mất tri nhớ chỗ nào, cho dù mất trí nhớ, cũng không có khả năng quên mất cô.
Dù sao, hắn mang thù như vậy, nói đến cùng thì cũng là do cô và Kiều Tư Nam khiến hắn bị thương.
Nếu tỉnh lại, đối tượng đầu tiên muốn trả thù chỉnh là cô.
Chỉ là không nghĩ đến, khả năng diễn xuất của thằng cha này lô hỏa thuần thanh như vậy (*),cô đã bị hắn lừa gạt rất nhiều lần rồi.
(*) Diễn thuần thục, không chút sai sót nào
"Rốt cuộc anh cũng chán chơi trò mất tri nhớ này, quyết định nhở ra tôi rồi?"
Lê Vân Ca biết rõ hiện tại hắn đang tức giận, nhưng vẫn cả gan trách mắng.
"Tôi đương nhiên nhớ rõ có, không nhớ được cô thì sao có thể tra tấn cô được?"
Mộ Thừa Huyền lộ ra vẻ mặt hung ác, không phủ nhận nữa.
"Được, Mộ tiên sinh chuẩn bị tra tấn tôi như thế nào?"
Lê Văn Ca lộ ra bộ dăng mặc người xử lý, chuẩn bị xong tư tường chờ đón bão tố tới.
"Vai tôi đau, tới mát-xa cho tôi."
"Ha?"
Lê Văn Ca mở rộng tầm mắt.
Là... là cái này?
"Sao, không nguyện ý?"
"Không có, không có, được mát-xa cho Mộ tiên sinh vinh hạnh của
tôi, tôi rất sẵn lòng."
Lê Văn Ca rất chân chó chạy đến, dùng bản lĩnh mát-xa của minh mát xa bờ vai cứng cáp của hắn.
"Chân cũng có chút nhức, mát-xa cho tôi."
"Được được được, mát-xa."
"Lưng đau, đấm lưng cho tôi."
"Được, được, được, đấm."
Lê Văn Ca giống như thái giám thiếp thân, mặc kệ Mộ Thừa Huyền ra yêu cầu gì cũng đều đồng ý.
Rốt cuộc cũng vi cô mà hắn mới bị thương, cô cam tâm tình nguyện chăm sóc hẳn.
Mãi đến khi cô nghe được Mộ Thừa Huyền trịnh trọng nói: "Tôi muốn đi vệ sinh."
"Được, được, đi, đi..."
Lúc đầu Lê Văn Ca còn đồng ý, xong lại cảm thấy kỳ lạ: "Mộ tiên sinh, anh đi vệ sinh, không cần phải bảo cáo với tôi, chuyện này tôi không giúp anh được."
"Trên đầu tôi còn có vết thương chưa lành, cô diu tôi đến đó đi."
diu anh đi vệ sinh?"
Lê Văn Ca dở khóc dở cười, thấy hắn rõ ràng không có ý tốt: "Chuyên này không cần thiết đi?"
"Rất cần, võ cùng cần."
"Được, được, tôi đỡ không được sao?"
Lê Vân Ca vỗ trản, bị người đàn ông này đánh bại rồi.
Từ khi nào mà Mộ đại tổng tài khiến người ta vừa nghe đã sợ mất mật lại ngây ngơ như một đứa bé ba tuổi vậy.
Phòng bệnh VIP 1 giường có nhà vệ sinh riêng.
Lê Văn Ca đỡ Mộ Thừa Huyền từng bước, từng bước, gian nan đi đến nhà vệ sinh.
Nói là đỡ, chẳng bằng nói là khiêng...
Mộ Thừa Huyền giống như cố ý muốn phạt cô, cảnh tay khoác trên cổ cô, trọng lượng cả người đều áp về phía cô.
Đáng thương cho cơ thể nhỏ bé của cô, quả thực đỡ hắn giống như vác một ngọn núi to, eo cũng sắp bị gãy rồi.
"Đến rồi, anh tự minh vào đi, tôi sẽ chờ ở của."
Lê Van Ca thở dốc, đang muốn gỡ cánh tay của hắn ở trên cổ mình xuống.
Ai ngờ, Mộ Thừa Huyền không thả lỏng, trái lại càng ôm chặt hơn,
"Đã nói rồi, vết thương tôi chưa lành, đầu rất choảng, cô giúp phải giúp cho trót."
"Giúp... giúp cho trót, là giúp như thế nào?"
nói thử xem?"
"Không phải... không phải anh còn muốn tôi giúp anh cởi quần đó chứ"
Khi Lê Văn Ca nói ra những lời này, mặt đã đỏ thành màu gan heo.
Mặc dù rất hoang đường, nhung tuyệt đối là phong cách của Mộ Thừa Huyền.
"Đã biết rồi thì chờ cái gi nữa?"
Đôi mắt thâm sâu của Mộ Thừa Huyền giống như là ngọn lửa rất nóng, muốn đốt cháy Lê Văn Ca chỉ trong vài phút.
"Sao tôi có thể giúp anh cời quần được, chuyện này quả... quá khó, tôi không muốn làm!"
Một tay của Lê Văn Ca nắm chặt lấy tay hắn, xoay người qua chỗ khác, bụm mặt nói.
"Cũng không phải lần đầu tiên cởi, còn xấu hổ cái gì?"
Mộ Thừa Huyền ở phía sau, ôm lấy eo uyển chuyển của Lê Văn Ca, nói một cách mờ ám: "Không phải hy vọng tôi và Cố Mạn Mạn sẽ không kết hôn sao? Vậy thì lấy ra bàn lĩnh của cô đi."
Bản lĩnh?
Cởi quần?
Con m nó có gì mà bản với chả lĩnh?
Lê Văn Ca mắng chửi trong đầu, nhưng cũng không dám biểu hiện ra ngoài.
Cô biết, Mộ Thửa Huyền muốn cô cởi quần giúp là giả, muốn cô mới là thật.
Nhưng trong tình huống này, cô cũng không có trái tim mạnh mẽ giao bàn thân cho hắn, chỉ có thể kiến trì từ chối: "Anh vừa mới thoát khỏi tinh trạng nguy hiểm tính mạng, không thích hợp làm chuyện đó, tôi đồng ý với anh, chờ... chờ hôm nào anh hết bệnh rồi, cái gì tôi cũng sẽ cho anh hết, có được không?"
Mộ Thừa Huyền bị dáng vẻ ngại ngùng, khó xử của cô chọc cười, ngũ quan lạnh lùng không tự giác dịu dàng lại: "Nghĩ gì vậy, tôi bảo cô cởi quần cho tôi, bởi vì tay tôi bị mảnh vỡ của đèn chùm kia rạch trúng, không tiện..."
"Cái gì?"
"Tự minh nhìn đi."
Mộ Thừa Huyền nói, đưa cánh tay phải của mình ra trước mặt Lê Văn Ca.
Lúc này cô mới phát hiện, cánh tay này của hắn quần đầy bằng gạc, thật sự không tiện cởi quần.
"Chuyện này."
Mặt còn đó hon màu gan heo.
Lê Vãn Ca ơi là Lê Văn Ca, mỗi ngày cô đều đang suy nghĩ vớ vẫn gi vậy.
"Nãy cô mới nói, tôi thoát khỏi tình trạng nguy hiểm tính mạng, không thích hợp làm chuyện gi?"
"Rất nhiều... Rất nhiều chuyện không thích hợp để làm vào lúc này!"
Lê Văn Ca chột dạ.
Mộ Thừa Huyền gật đầu, đột nhiên đầy cô lên vách tường, nói bên tai cô: "Nhưng có chuyện, tôi cam đoan sẽ làm rất tốt."
Xem
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.