Cố Mạn Mạn lôi kéo Mộ Tiểu Bao rời khỏi phòng bệnh.
Lúc trước cậu bé luôn dinh lấy Lê Văn Ca, bây giờ lại xem Lê Văn Ca là người vô hình, trực tiếp đi vòng qua, nhìn cũng không thèm nhìn.
"Tiểu Bao..."
Tầm mắt của Lê Vãn Ca đi theo cậu bé, đau lòng đến cực điểm.
Loại cảm giác này, giống như là từ thiên đường ngã vào địa ngục, cô không có cách nào để chấp nhận no!
"Anh cho rằng, là tôi xúi giục Tiểu Bao tổn thương Cổ Mạn Mạn, đủng không?"
Lê Vân Ca quay đầu lại, đôi mắt ngập đầy nước mắt, kinh ngạc nhìn hắn mang theo vài phần tủi thân và oán trách.
Tủi thân vì bản thân bị vu oan, oán trách hắn vì từ đầu tới cuối hắn không nói một câu công bằng.
"Có phải cô xúi giục hay không thi cũng chỉ có cô biết, tôi không có hứng tìm hiểu."
Giọng nói của Mộ Thừa Huyền rất lạnh, biểu cảm trên mặt còn lạnh hơn, nói tiếp: "Nhưng mà con của tôi không phải là đứa trẻ binh thường, rất có suy nghĩ của bản thân, sẽ không dễ dàng bị ai xúi giục."
Lời nói này của hắn khiến Lê Văn Ca có chút hoang mang.
Cô không biết, rốt cuộc hắn đứng bên phía cô hay vẫn là bên Cổ Mạn Mạn.
Im lặng một lúc, lấy hết can đảm hỏi: "Cố Mạn Mạn nói, hai người sẽ kết hôn là thật à?"
"Cô hy vọng là thật hay giá?"
Mộ Thừa Huyền không trả lời mà hỏi ngược lại, vẻ mặt cuời như không cười,
"Tôi đương nhiên hy vọng là giả, nhưng... tôi muốn thi có thể trở thành sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-tong-tai-daddy-xin-tat-den/1778189/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.