“Mất của tôi?"
Lê Văn Ca hoang mang, một đôi mắt giống như ngọc đen quỷ càng thêm sáng ngời, cười lạnh nói: “Mộ phu nhân năm đó cũng là một người đẹp rực rỡ một phương, cho dù bây giờ phong thái cũng không giảm, nhưng cũng không đến mức ghen tị với một hậu bối như tôi chứ? Mắt của tôi đẹp, lại trở thành nguyên nhân khiến bà ghét tôi sao?"
"Haha, tôi ghen tị cô?"
Lương Ngọc Nghi liếc nhìn Lê Văn Ca một cách khinh thường, nói: “Tôi đã từng gặp hơn trăm ngàn người đẹp hơn cô, cô bớt khoe khoang đi."
“Vậy tôi nghĩ không thông rồi..."
Lê Văn Ca nghĩ không thông, thật sự nghĩ không thông, lắc đầu nói: "Mắt tôi nằm trên mặt tôi, không có gì đẹp để đến mức khiến bà ghen tị, cũng không có khó coi đến mức khiến bà chán ghét, sao Mộ phu nhân vi đôi mắt này mà hận tôi đến vậy?"
“Muốn biết sao? Vậy hôm nay tôi sẽ nói rõ ràng cho cô..."
Lương Ngọc Nghi hit sâu một hơi, tay nắm chặt thành nắm đấm, nói: "Bởi vi đôi mắt này của cô giống y hệt với đôi mắt của con dâu trước của tôi, tôi nhìn thêm một lần thi lại chán ghét thêm một phần, tôi không dễ dàng gi mới có thể nghiền cô ấy ra thành tro bụi, vậy mà cô lại xuất hiện mang cho tôi cảm giác cô ấy trở về báo thù, cô nghĩ xem liệu tôi có ấn tượng tốt với cô không?"
Năm đó Lê Văn Ca chết vô cùng thê thảm.
Lương Ngọc Nghi nhớ đến người phụ nữ kia khi còn sống, nhớ đến những gì bà đã làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-tong-tai-daddy-xin-tat-den/1778183/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.