Lê Văn Ca chi nghĩ rằng Mộ Thừa Huyền vẫn còn giận cô, mặt dày bước đến ngoan ngoãn nhận sai: "Mộ Thừa Huyền, tôi sai rồi. Về sau tôi sẽ giữ khoảng cách với Kiểu Tư Nam, tôi sẽ không một minh đi gặp anh ấy nữa, cho dù bất đắc dĩ phải gặp anh ấy, tôi cũng sẽ bảo với anh trước... Anh tha thứ cho tôi lần này đi, được không?"
Mộ Thừa Huyền nhìn Lê Vãn Ca bằng đôi mắt trống rỗng, mờ mịt và lạnh nhạt.
Thật lâu sau, môi mỏng lãnh đạm thốt ra hai chữ "ăn ảo quá!"
Thái độ như vậy ngược lại khiến Lê Văn Ca rất bắt an.
Cứ tưởng rằng sau khi anh hắn tinh lại sẽ rất tức giận, thậm chỉ cô còn chuẩn bị tinh thần sẽ bị hắn bóp chết.
Nhưng bây giờ, trên mặt Mộ Thủa Huyền không có tức giận, chỉ có không kiên nhẫn.
Đối với người xa lạ thường sẽ không có kiên nhẫn như vậy!
"Daddy, đầu của daddy bị hỏng rồi sao, là mami mà, daddy yêu mami nhất mà, daddy không nhớ mami sao?"
Mộ Tiểu Bao nắm lấy bàn tay to lớn của Mộ Thừa Huyền, đôi mắt ngây thơ không hiểu gì.
Nhất định đầu của daddy cậu bé có vấn đề, bằng không tại sao ngay cả
mami cũng không nhận ra.
"Cô ấy là nhân vật lớn nào mà ba nhất định phải nhớ rõ cô ấy?".
Mộ Thừa Huyền hờ hững liếc nhìn Lê Vân Ca, sâu trong mắt có chút khinh thường.
"Con trai, con... thật sự không biết cô ấy?"
Lương Ngọc Nghi cũng thử hỏi.
"Thừa Huyền, anh đừng làm Lê tiểu thư sợ, anh làm sao có thể nói không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-tong-tai-daddy-xin-tat-den/1778181/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.