Chương trước
Chương sau
"Chính là... những thứ như tóc, cuống rốn của trẻ sơ sinh."
Lê Văn Ca nằm trong lòng hắn, cố ý nói một cách thả lòng.
"Cô hỏi cái này để làm gì?"
Giọng điệu Mộ Thừa Huyền không phải quả tốt, giọng nói cũng chẳng
dịu dàng tí nào.
Hån là một người hay nghi ngờ, thời thời khắc khắc đều như thế.
Cho dù hắn mới vừa làm chuyện thân mật, quấn quýt với cô, nhưng hắn vẫn giữ nguyên tính cảnh giác với cô.
"Tò mò thôi, tủy tiện hỏi thử, suy nghĩ cho Tiểu Bao, thằng bé cứ mở miệng là gọi mami, khiến tôi cảm thấy ngọt ngào trong lòng!"
Ngón tay Lê Văn Ca vẽ loạn trên lồng ngực của hắn, hi vọng hắn có thể thả lòng một chút.
Lại nói tiếp: "Tôi nghe nói, mỗi đứa bé vừa mới được sinh ra đều sẽ giữ lại cuống rốn, lỡ như bị bệnh gi đó khó chữa thi cuống rốn lại chỉnh là loại thuốc hữu hiệu nhất, Mộ tiên sinh luôn tỉnh toán kỹ càng mọi chuyện, khẳng định cũng sẽ giữ lại chứ?"
Tay Mộ Thừa Huyền bắt lấy bàn tay không an phận của Lê Văn Ca, thuận thế kéo cô đè dưới thân, từ trên cao nhìn xuống cô.
"Thành thật khai bảo, trong đầu cô lại đang mưu tinh cái gi?"
Lê Văn Ca hô hấp khó khăn, nhìn người đàn ông giống như một ngon
núi lớn đang đè lên minh, cái gương mặt có ngũ quan góc cạnh, vẫn
đẹp trai, hoàn mỹ như cũ, nhưng vẫn nguy hiểm như thế.
"Đảng ghét, người ta làm gì có cải bí mật gì, cơ thể và trải tim đều cho anh rồi, rốt cuộc anh còn muốn người ta như thể nào thì mới không đề phòng người ta như trộm nữa!"
Mộ Thừa Huyền vẫn duy tri tư thế mập mở này, nhìn Lê Vân Ca một lúc lâu, giống như muốn nhìn thấu cô.
Lê Vân Ca cũng sợ hãi, giống như một con thỏ nhỏ vô tội, đôi mắt long lanh, ướt nhẹp nhìn hắn.
Hai người giống như là đang giao chiến với nhau, ai cũng không nhìn rõ át chủ bài của đối phương.
"Tôi không thích nói chuyện liên quan đến cô ấy."
Cuối cùng Mộ Thửa Huyền lựa chọn ngưng chiến, lạnh nhạt buông cô ra
Hắn ngồi dậy, cầm lấy thuốc lá ở đầu giường, dùng bật lửa bằng bạc, yên lặng đốt lên.
Giữa luồng khói, gương mặt tuấn mỹ lại được tô điểm thêm nỗi buồn thần bi.
"Cô ấy... là chỉ vợ trước của anh sao?"
Lê Văn Ca cũng ngồi dậy, nhìn bóng lưng cường tráng của hắn, nhẹ giọng hỏi.
Mộ Thừa Huyền không có trả lời, xem như đồng ý.
Nhiều năm như vậy, hắn chưa từng nói chuyện với ai về "cấm kỵ" này.
Lê Văn Ca không hiểu sao, nhin bóng lưng cô đơn của hắn, giống như là một con thú hoang bị thương, một mình liếm vết thương trong một góc hẻo lánh, liền có chút đau lòng.
Cô quỳ trên giường, thân thể dân lên lưng hắn, đôi tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng ôm lấy hắn,
"Anh nhất định rất hận cô ấy, đúng không?
Cơ thể Mộ Thừa Huyền hơi run rẩy, phun ra một làn khói đẹp, gương mặt lạnh lùng lộ ra nụ cười lạnh nham hiểm: "Đúng vậy, hận cô ấy, hận chết cô ấy!"
"Cô ấy đã chết. "
"Cô ấy chết rồi, tôi mới biết được, chết đối với cô ấy là quá dễ dàng."
Hắn lạnh lùng nói, gương mặt dưới làn khỏi mở, nhìn không ra bất cứ cảm xúc nào, trầm giọng nói: "Hy vọng cô ấy còn sống, còn sống mới có thể để cho tôi tra tấn!"
Lời nói này càng giống như tự nói cho bản thân mình.
Lê Vân Ca nghe xong, trong lòng rất khó chịu, cánh tay ôm hắn lại chặt thêm một chút,
Giống như là đang tìm kiểm sự ấm áp.
Ha ha, tìm kiếm sự an ủi trên người hận chết cô, thật sự là hành vi ngu nhất đời này!
"Anh cứ hận cô ấy như vậy, ngoại trừ hận, một chút cảm giác khác cũng không có sao?"
Cô không cam lòng hỏi.
"Cô cảm thấy tôi nên có cảm xúc gì với loại phụ nữ như vậy?"
Mộ Thừa Huyền quay đầu nhìn Lê Văn Ca.
Ngón tay dài của hắn nhẹ nhàng vỗ về gương mặt tron mịn của cô, cười nói: "Cô ấy không giống cô, có một vẻ ngoài đẹp mắt, cũng không giống Thiên Thiên, tự tin như ảnh mặt trời, thậm chỉ còn kėm thông minh hơn so với Mạn Mạn... Cô ấy giống như một bóng ma, tử nhỏ đã đi sau lưng tôi, không có dũng cảm tiến tới gần, cũng không có tự minh hiểu lấy mà rời đi."
"Cô ấy... cô ấy có thể quả yêu anh đi!"
Lê Văn Ca cắn môi, nhẹ nhàng nói.
Khi còn bé, mặc dù cô là hòn ngọc quý được nâng niu trên tay của ba và anh trai, nhưng vì dung mạo bình thường, cùng với tính cách tự ti, không hợp với thiên kim, công tử của các gia tộc khác nên bị nhóm danh môn khuê tú ở Thành Bắc gọi là "đệ nhất xấu nữ Thành Bắc".
Khi những thiên kim, công tử nhao nhao chế nhạo cô, Mộ Thừa Huyền là người duy nhất đã cho cô ảnh sáng và ấm áp.
Cô vẫn luôn nhớ, buổi chiều, dưới ánh nắng chói chang, khi cô bị đảm thiên kim chế cười vẻ ngoài xấu xí, thì hắn giống như một vị hoàng tử, lấy một đóa hoa hưởng dương đưa cho cô.
"Mỗi cô gái cũng giống như một đóa hoa xinh đẹp, hy vọng cô sẽ giống như hoa hướng dương, mãi mãi hướng về phia mặt trời."
Nụ cười của hắn khi đỏ còn chói chang, ấm áp hơn hoa hướng dương.
Từ đó về sau, cô liền giống như hắn nói, trở thành cải bóng của hắn, trộm yêu hắn.
Bởi vì quá yêu nên không dám tới gần.
Bởi vì quá yêu nên không nỡ rời đi.
Lại không nghĩ đến, lại bị hắn chán ghét như vậy!
"Yêu tôi?"
Mộ Thừa Huyền giống như nghe được chuyện cười gì, ảnh mắt đầy thủ hận: "Nếu như cô ấy thật lòng yêu tôi, sao có thể liên hợp với người cha khổn nạn của cô ấy để leo lên giường cô tôi, khiến tôi trở thành trò cười của toàn Thành Bắc chi trong một đêm! Nếu như cô ấy yêu tôi, sao có thể nhẫn tâm giết chết người phụ nữ tôi yêu nhất?"
"Có lẽ... trong đó có hiểu lầm gi châng?"
Đôi mắt của Lê Văn Ca có chút ướt.
Thời gian không có cách nào quay ngược trở lại, rất nhiều chuyện đã lắng đọng theo năm tháng, đã không có cách nào phân biệt được cái nào là thật, cải nào là giả.
Cô muốn giải thích thi nên lấy thân phận gì để giải thích đây?
"Cho tôi mượn thuốc lá của anh, nếm thử một chút."
Lê Văn Ca rất khó chịu,
Nghe nói nicotin có thể tạm thời khiến người ta quên đi sầu não.
Cô giống như hồ ly, ngón tay xinh đẹp, vuốt từ mất của hắn xuống bên môi của hẳn, học hắn cách nhả ra khỏi.
Mộ Thừa Huyền đánh giá cô, vẫn là ánh mắt muốn nhìn thấu cô.
"Cô còn biết hút thuốc."
"Đương nhiên."
Lê Vãn Ca nhả ra làn khói xinh đẹp: "Thuốc là là thứ đồ tốt có thể khiến người ta quên đi sầu não, người có chuyện mới thích hút thuốc."
Những năm này từ bệnh viện tâm thần ra, trị liệu bằng thuốc và trị liệu tâm lý là một phần, còn nhiều hơn... vẫn là dựa vào rượu và thuốc lá.
Hút thuốc rồi uống rượu, sống vui vẻ giống như thần tiên đến chín mươi chin.
"Thuốc là cũng không phải đồ tốt, phụ nữ nên hút it thôi."
Mộ Thừa Huyền thấy bộ dang thuần thục của cô, có chút không vui,
giành lại.
"Mộ tiên sinh, thực ra, anh đối với vợ trước của anh cũng không phải hoàn toàn không có tình cảm, it nhất đêm đó... anh đã động tình với cô ấy, đúng không?"
Lê Văn Ca nhìn một bên mặt hoàn mỹ của hắn, đột nhiên hỏi, rất nhiều năm trước cô vẫn luôn muốn hỏi vấn đề này.
Nhớ đêm đó, rõ ràng hơn chính là một tên cầm thú, điên cuồng giày vò
cô.
Dù gl... Bọn họ cũng được gọi là "lưỡng tình tương duyệt (*)", sao có thể vừa kéo quần lên liền nói là cô hại hắn?
(*) Hai phía đều có tình cảm với nhau
Chà chà, đàn ông nha, vĩnh viễn đều khẩu thị tâm phi (*) như thế.
(*) Ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng lại khác
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.