Lê Vãn Ca mở mắt ra, đúng lúc đụng phải ánh mắt âm lạnh đó của anh, giật cả mình.
Cô rất nhanh trấn định lại, cảnh tay ôm lấy cổ anh, tấm lưng trơn mịn
trắng như tuyết vô cùng mề người.
"Đáng ghét, ngủ xong liền không nhận người, Mộ tiên sinh đúng là vô tình!"
"Cut!"
Mộ Thừa Huyền tự nhiên thấy chán ghét, đẩy mạnh cô ra.
"Rốt cuộc sao vậy?"
Lê Vân Ca ngã xuống giường, mái tóc che nửa khuôn mặt, dáng vẻ vô cùng thể thảm.
Cô không biết đã xảy ra chuyện gì, tự thấy mình và anh tổi qua cũng
xem như vui vẻ, sao đột nhiên liền trở mặt không nhận người nữa?
Cô muốn bò lên nhưng cổ lại bị bàn tay lớn của anh bóp chặt.
"Đừng giả vờ nữa, cơ thể của cô, khiến cô bị bại lộ... Cô chính là kẻ giết người đó có đúng không? Cô bò lên từ dưới lòng đất, muốn tim tôi báo thù đúng không?"
Mộ Thừa Huyền giống như một con dã thủ bị mất khống chế vậy, đôi mắt lạnh vô cùng hung dữ, lực ngón tay không ngừng tăng mạnh.
Lê Vân Ca vừa hoảng vừa loạn, cô không thể phát ra tiếng, chỉ có thể không ngừng lắc đầu phủ nhận, đôi mắt ngập nước, dáng vẻ vô cùng đáng thương.
"Người phụ nữ mà tôi đã ngủ, tôi sẽ không quên, đặc biệt là kẻ sát nhân đỏ, hai người dù có khuôn mặt khác nhau, nhưng cơ thể của cô, phản ứng lúc ở dưới thân tôi, thì giống nhau, suy đoán của tôi chắc chắn không sai!"
Thanh âm của anh vừa lạnh lùng lại vừa có sự kích động vô cùng.
Lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-tong-tai-daddy-xin-tat-den/1778132/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.