Mộ Thừa Huyền được y tả dẫn đường tới phòng bệnh của Lê Vãn Ca.
Đó là phòng bệnh đơn, chỉ dành cho người bệnh mà lúc nào cũng có nguy cơ nguy hiểm tới tính mạng.
Anh tưởng mình sẽ không quá quan tâm.
Nhưng lúc anh nhìn thấy cô thoi thóp nằm trên giường bệnh, cả người cắm đầy máy móc trị liệu, trên trán, trên đùi quấn bằng gạc dày cộm, trái tim vẫn nhỏi một cải.
"Mộ tiên sinh."
Lê Vân Ca lúc nhìn thấy anh, ánh mắt vốn mê mang liền có sinh khí.
Cô thử ngồi dậy nhưng động tới vết thương, đau đến mức nhíu chặt mày lại.
"Nằm xuống đừng động đậy!"
Mộ Thủa Huyền bước nhanh lên trước, bàn tay lớn ấn chặt vai cô, vẻ mặt lạnh lùng: "Đều đã như vậy rồi, còn không biết điều."
Dù ngữ khí chê bai nhưng vẻ đau xót nơi đầu mày vẫn không giấu nổi.
Khóe miệng của Lê Vân Ca cong lên nụ cười yếu ớt, thuận tay đặt lên bản tay anh, đôi mắt dịu dàng, nói: "Tôi liền biết anh sẽ khô bỏ mặt tôi, tôi quả nhiên đã đợi được anh."
Mộ Thừa Huyền nhíu mày, anh nên rút tay ra, nhưng cuối cùng vẫn để yên, mặc cho cô nắm lấy.
"Vi vậy, đây là khổ nhục kế của cô?"
Thanh âm của anh lạnh lùng, không chút cảm xúc.
Anh thông minh như vậy sao có thể nhìn không ra, mấy tâm tư nhỏ đó của cô chú?
"Nếu tôi nói không phải anh chắc chắn không tin, vậy thì xem là thế đi."
Lê Vân Ca không thừa nhận cũng không phủ nhận, lấp lững nói: "Vì muốn có được lại trái tim anh, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-tong-tai-daddy-xin-tat-den/1778122/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.