Sau khi rời khỏi Mộ trạch, Lê Văn Ca về lại nơi lúc trước thuê cùng với Lâm Mạt Bắc.
Thời gian này vừa hay là ban ngày ở Newyork.
Cô gọi video với Lâm Mạt Bắc, muốn gặp con gái.
"Mami, mẹ nhớ con không? Hân Hân nhớ mami lắm!"
Khuôn mặt nhỏ non nớt của con gái ở bên kia điện thoại đặc biệt ngoan ngoãn đáng yêu.
Lê Văn Ca vừa nhìn thấy con gái, vành mắt không kim được mà đỏ lên.
"Mami, anh trai đâu? Anh trai có khỏe không? Hân Hân có phải sắp gặp được anh trai và mami không?"
Con gái không phát hiện ra bất thường của cô, đôi mắt to lấp lánh tràn đầy kỳ vọng mà hỏi.
"Anh trai... Anh con vẫn khỏe, là một tiểu anh hùng, đã bảo vệ mami."
"Woa, anh trai là một tiểu anh hùng, anh trai giỏi thật, Hân Hân cũng muốn làm tiểu anh hùng, sau này Hân Hân và anh trai cùng bảo vệ mami!"
Tiểu nha đầu học bộ dạng siêu nhân trong phim hoạt hình, nắm tay chặt thành quyền, lắc lư trước điện thoại.
Nấm quyền hồng hào, chữa lành nội tâm gay go của cô.
Cô nghiêng đầu qua một bên, cố gắng không để Hân Hân thấy bộ dạng buồn bã của minh.
Lâm Mạt Bắc rất nhạy bén mà phát hiện ra bất thường của cô, đỗ Hân Hân đi nơi khác, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: "Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?"
"Cũng không có..."
Cô lắc đầu, dùng tay che mặt lại, thanh âm mệt mỏi: "Chỉ là cảm thấy, khó quá, vốn tưởng mình sắp thành công rồi, kết quả "bụi" một cái, bị đánh trở về chỗ cũ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-tong-tai-daddy-xin-tat-den/1778119/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.