Cơ thể Lê Vãn Ca hơi run, giống như một con cừu non rơi vào bẫy, dốc hết sức tìm đường thoát.
"Mộ tiên sinh, tôi..."
"Đừng nói với tôi vẫn còn đến kỳ."
Ngón tay dài của Mộ Thừa Huyền chặn môi cô lại, thanh âm lãnh khốc: "Cơ hội cuối cùng chứng minh cho tôi, nếu không muốn thì lập tứ dọn đổ đi ngay."
Anh không có nhẫn nại mà vờn tiếp với cô.
"Đồ ăn" có ngon miệng đến thế nào đi nữa, đợi quá lâu cũng sẽ biến vị.
Càng huống hồ, người phụ nữ này còn nguy hiểm như vậy, ai biết được ăn cứ vào có bị trúng độc mà chết hay không?
Anh nói xong liền đi về phía phòng minh,
Lê Vân Ca nhìn bóng lưng cao lớn mà lạnh lùng của anh, nội tâm đắn do.
Bọn họ rõ ràng là gần như vậy, nhưng lại giống như cách cả ngàn núi
vạn sông.
"Không vào hang cọp không bắt được cọp con, muốn có được thu hoạch thì luôn phải có chút hy sinh!"
Bên tại nhớ lại lời dặn dò trước khi đi của Kiều Tư Nam.
Cô cắn răng, đi theo.
"Cuối cùng cũng nghĩ thông rồi?"
Mộ Thừa Huyền nhìn thấy cô vào theo, lộ ra nụ cười hài lòng.
Trong phòng rất tối, không mở đèn, lại càng tăng thêm ái muội.
Anh không nói gì cả, mỗi mòng trực tiếp hôn lên môi cô, bàn tay to nóng như lửa tủy tiện sở mò, dẫn dắt cô đi về phía giường.
Thế giới của người trưởng thành là trực tiếp như vậy.
"Mộ tiên sinh..."
Cơ thể của Lê Văn Ca trực tiếp bị anh đẩy lên giường.
Cô rất căng thẳng, cắn chặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-tong-tai-daddy-xin-tat-den/1778117/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.