Chương trước
Chương sau
"Xem ra, Mộ tổng thật sự muốn cho anh em chúng ta mở rộng tầm mắt
rồi!" Mọi người rất hứng thú với lời nói của Mộ Thừa Huyền, đồng loạt dùng
ánh mắt ái muội đặt lên trên người phụ nữ trong lòng anh.
"Đại thiếu gia Lê gia, anh vợ trước của tôi, nhớ năm đó cũng là công tử hào môn nổi tiếng của Bắc Thành, có phong độ nhất, hôm nay đã lấy Vợ sinh con, nghe nói rất yêu vợ minh, không thêm bận tâm tới người phụ nữ khác."
Mộ Thừa Huyền ngừng một lát, khỏe miệng đột nhiên cong lên ý cười, ảnh mắt lại lạnh lùng, có chút ghê người. . truyện tiên hiệp hay
Bàn tay lớn của anh đặt trên eo Lê Văn Ca, tà ác mà ngắt một cải, cười như không cười: "Trông cả vào cô đấy, đừng khiến tôi thất vọng."
"Mộ tiên sinh, anh... anh đây là ý gi?"
Lê Văn Ca căng cứng người, vẻ mặt càng trực tiếp cứng nhắc.
Cô không ngốc, sao có thể không biết Mộ Thừa Huyền muốn cô làm gì chú
Chỉ là, cô không muốn tin...
Vi điều này quả ghê tởm rồi, cô không làm được!
"Lê tiểu thư, cô thông minh như vậy sao lại không hiểu ý của Mộ tổng chứ?"
Công tử bột lúc nãy chạm ly với Mộ Thừa Huyền, cười xấu xa mà giải thích với Lê Văn Ca: "Mộ tổng là muốn để cô đem bản lĩnh ra, câu dẫn đại thiếu gia Lê gia, cho chúng tôi mở tầm mắt!"
"Ha ha, thú vị..."
"Lê tiểu thư, đừng xấu hổ mà, cô là người phụ nữ của Mộ tổng đấy, giả Vờ thuần khiết thị mất vui rồi!"
Bọn họ hô hào, tên này hưng phấn hơn tên kia.
Lê Văn Ca hung dữ mà trừng mắt với mấy tên ghê tởm đó, lại quay ra
"Mộ tiên sinh, nhưng người đó xấu quá rồi, lấy tôi làm thủ vui, anh cũng không cứu tôi."
Cô thuận thế ôm lấy cổ anh, yêu kiều nói: "Tôi là người phụ nữ của anh
đấy, chỉ thuộc một mình anh, sao anh nhẫn tâm để tôi đi câu dẫn người
đàn ông khác chử, nhất định là bọn họ nói bậy đúng không?"
"Làm cho anh ta có phản ứng thì tiền trong cải thẻ này chính là của cô."
Mộ Thừa Huyên lạnh lùng đầy cô ra, lấy ra một cái thẻ, đặt trên bàn trà,
Mấy nữ nhân viên bồi rượu bên cạnh mắt phát sáng, ai cũng lầng lo bày ra tư thế, nóng lòng muốn thử.
"Mộ tổng, chuyện vặt vãnh này giao cho em đi, bảo đảm trong vòng mười phút khiến anh ta tháo nhẫn ra."
"Vẫn là giao cho em đi, em không cần tới mười phút, cùng lắm năm phút khiến anh ta quỳ xuống."
Mộ Thừa Huyền nhìn cũng không nhin đám phụ nữ lỏe loet đó một cái, giơ tay năng cằm Lê Văn Ca lên: "Bắt đầu."
"Mộ tiên sinh."
Lê Văn Ca nằm chặt tay lại, móng tay cắm chặt vào lòng bàn tay.
Nhiều năm như vậy, cô khổ sở, đủ loại nguy hiểm hỗn loạn đều đã trải qua, chưa bao giờ như lúc này, không biết phải làm thế nào.
Phải biết người mà Mộ Thừa Huyền muốn cô câu dẫn chính là anh trai ruột của cô.
Cô cho dù trái tim có mạnh mẽ thế nào cũng không thể làm ra loại
chuyện ghê tởm như vậy!
"Mộ tổng, tôi biết anh muốn mượn có sĩ nhục tôi, có điều... anh cũng là người có địa vị, có thân phận ở Bắc Thành, hà tất phải dùng cách thấp kêm này chứ, Tôi thấy bạn đôi của anh không hề tình nguyện, vậy thì đừng miễn cưỡng cô ấy nữa."
Lê Cảnh Hàng vẫn luôn im lặng chịu đựng những loại sỉ nhục cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà mở miệng.
Ảnh mắt của anh nhìn về phía Lê Văn Ca, có một loại cảm giác thân thiết tự nhiên với người phụ nữ xinh đẹp này, giống như từ trong ảnh mắt cô, nhìn thấy thủ khiến anh định thần vậy.
Vi vậy cho dù lời này của anh sẽ đắc tội với Mộ Thừa Huyền thì cũng mạo hiểm mà nói ra.
"Không tình nguyện?"
Nụ cười của Mộ Thừa Huyền u ám, phức tạp và nguy hiểm.
Anh nhìn Lê Vān Ca rất lâu, nói: "Vi vậy, mị lực của cô đúng là không phải giả rồi. Vẫn chưa làm gì liền có thể khiến đường đường là Lê đại công từ cầu xin cho cô, tôi nên khen cô hay là nên phát cô?"
"Mộ tiên sinh, anh anh nói kia, tôi có mị lực, đó là bẩm sinh, tôi cũng hết cách. Anh ta muốn cầu xin giúp tôi, đó là anh ta tự mình đa tình. Anh rõ ràng biết anh ta có ý với tôi còn đẩy tôi trước mặt anh ta, anh đây không phải là rộng lượng, anh đây là đâm tim, đâm vào tim tôi đấy. Tự nhiên để người khác cười nhạo."
Lê Văn Ca nói xong thuận thể muốn dựa vào anh.
Chỉ cần dỗ dành Mộ Thừa Huyền vui vẻ, khơi dậy tính chiếm hữu của anh, anh mới sẽ không biến thái mà đầy cô tới trước mặt anh trai.
"Cut di!"
Anh rất không thương hoa tiếc ngọc, đẩy cô ra một bên.
Lê Văn Ca đứng không vững liền trực tiếp ngã xuống đất, khiến cho đám người cười ha hả, rất thê thảm.
"Cô tưởng có là ai, chẳng qua chỉ là một món đồ chơi của tôi mà thôi, tôi bảo cô làm gi thi làm cái đó, còn thật sự đề cao minh à, quá ngu ngốc!"
Mộ Thừa Huyền dùng tư thế cao ngạo và chán ghét, ác ý mà sỉ nhục
CÔ.
Đây là một người phụ nữ thông minh nhưng không hiểu chuyện mà yên
phân
"Lễ tiểu thư, cô nói cô, cũng đã nổi danh khắp nơi rồi, sao lại không hiểu chuyện chứ? Những lời nói lúc nãy của cô, chỉ có Lê phu nhân mới có tư cách, cô thì tính là gi chứ? Cô nói mấy lời này, không phải là muốn khiển Mộ tổng chúng tôi khó coi sao?"
"Cô lăn lộn trong giới này, có lẽ cũng biết, phụ nữ đối với chúng tôi mà nói chỉ là đồ chơi, cao hứng thì thay đổi để chơi, cô xem xem mấy lời lúc nãy của cô, có phải là bức ép Mộ tổng chúng tôi rồi không?"
"Mộ tổng cũng tức giận rồi, cô muốn để anh ấy không tức giận thi mau làm theo lời anh ấy nói, cũng để chúng tôi mở rộng tầm mắt!"
Mấy tên đàn ông hoặc là có ý tốt, hoặc là chỉ sợ thiên hạ không loạn mà nhắc nhở.
"Mộ tiên sinh, cũng nghĩ như vậy sao?"
Thanh âm của Lê Vãn Ca có chút nấc nghẹn, ngẩng đầu nhìn anh,
Tôn nghiêm của cô đã không còn nữa, bị mấy người này dẫm đạp dưới chân
Ha ha, đồ chơi, là đồ chơi có thể trao đổi với nhau để chơi!
Đây chính là vị trí của cô ở trong tim anh.
Cô rốt cuộc lấy đâu ra tự tin mà cảm thấy mình không giống với những người phụ nữ khác chứ?
"Năm phút."
Thanh âm của Mộ Thừa Huyền rất lạnh lùng: "Nếu cô không làm được thì có thể cút!" Xem ra anh đã hạ quyết tâm, muốn dùng cách này sỉ nhục cô, sỉ nhục
anh trai cô.
Nên làm thế nào mới được chứ?
Cô quay đầu, nhìn anh trai một cải.
Cô cắn răng từ từ đứng dậy, đi về phía anh trai.
"Đại thiếu gia Lê gia, nghe danh anh đã lâu, tôi cũng họ Lê đấy.
Cô nói với anh trai.
Lúc trước, chiêu thức thành thạo đó, bây giờ không có cách nào dùng với anh ấy được.
"Cô gái, nếu cô không tình nguyên thi đừng khuất phục, tôi nhìn ra
được cô không giống với những cô gái khác, cô có thể lựa chọn."
Lê Cảnh Hàng nhìn Lê Vãn Ca, lạnh lùng khuyên nhủ.
"Ai yo, đây tính là gì, khuyên phụ nữ sa ngã hoàn lương sao? Lê đại thiếu gia vẫn giống như trước, có một trải tim đức cha nhì!"
Có người trêu chọc.
Mộ Thừa Huyền không nói gì, vắt chân, lắc lu ly rượu trong tay, bình tĩnh mà quan sát tất cả.
"Lê đại thiếu gia quả thực xin lỗi, tôi thật sự giống với những cô gái khác, chỉ cần đủ tiền thì cái gì tôi cũng đồng ý làm. Anh đẹp trai như vậy, muốn tôi câu dẫn anh, tôi cũng không thiệt."
Lê Văn Ca không có tự trọng mà nói, đầu mũi đã có chút cay cay.
Cô dang tay ra, trực tiếp ôm lấy cổ anh trai, nói: "Cho dù nói thế nào, chủng ta cứ ôm nhau trước đã, tìm cảm giác, ngộ nhỡ... anh động lòng với tôi thị sao?"
Miệng thi nói lời trêu ghẹo nhưng tim lại rất thuần túy.
Nhiều năm như vậy, cô có thể ôm anh trai một lần nữa, có phải vẫn nên cảm ơn Mộ Thừa Huyền?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.