"Tiểu Bao, con đi đâu thế?"
Lương Ngọc Nghi thấy Tiểu Bao chạy mất cũng vội đứng dậy đuổi theo.
"Mẫu thân đại nhân, kệ tên nhóc đó đi. Mẹ quá cẩn thận với nó rồi, loại quan niệm này rất cũ rồi, phải sửa."
Mộ Thừa Phong kéo bà ta lại, ấn bà ta ngồi lại xuống ghế, vẻ mặt nghiêm chỉnh nói.
Cố Mạn Mạn rất nhạy cảm mà phát giác ra được chuyện bất thường, cô ta nhìn món ăn trên bàn một cái, hỏi Mộ Thừa Phong: "Xem ra, Thừa Phong tối nay có kinh hỉ muốn cho chúng tôi?"
"Kinh hi thì không có, nhưng nàng tiên ốc thì có một người."
Mộ Thừa Phong thần thần bị bí.
"Cậu bình thường chút."
Mộ Thừa Huyền trợn mắt với Mộ Thừa Phong một cải.
Bất giác lại gắp thêm một đũa thức ăn, đưa vào miệng mà thưởng thức.
Anh vẫn luôn không có hứng thú với đồ ăn, có lẽ là sơn hào hải vị ăn nhiều rồi, ngược lại đổi với thức ăn không có kỳ vọng gi.
Nhưng mùi vị này anh lại rất thích.
Có một loại cảm giác khiến anh yên tâm.
Giống như thông qua mùi vị của món ăn có thể tưởng tượn ra người nấu, nhất định là một cô gái ấm áp lương thiện.
Giống như tên nhóc Mộ Thùa Phong đã nói có mùi vị của gia đình.
Một lát sau, Mộ Tiểu Bao lúc nãy vừa chạy đi lại kéo Lê Vān Ca đi vào phòng ăn.
"Mami, mấy món này đều là mẹ nấu sao? Cực kỳ ngon nhé, Tiểu Bao ăn mà căng bụng rồi, không tin thi mẹ sở xem."
Cậu nhóc vừa nói vừa làm như không có ai mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-tong-tai-daddy-xin-tat-den/1778104/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.