"Lê tiểu thự, đi theo tôi... phòng cho khách bên cạnh phòng tiểu thiếu gia vẫn còn trống, Cô tạm thời ở đó cũng thuận tiện việc chăm sóc tiểu thiếu gia "
Di Lâm người giúp việc nhận lấy hành lý của Lê Vãn Ca, nhiệt tinh nói. Bà ấy rất có thiện cảm với Lê Văn Ca, cô vừa dịu dàng vừa thân thiện, rất giống với Mộ phu nhân lúc trước.
"Phòng khách là dành cho khách ở, cô là một kẻ hầu thì có tư cách gì."
Lương Ngọc Nghi càng nhin Lê Văn Ca càng thấy không thuận mắt. Người lần trước khiến bà ta ghét như vậy chính là kẻ giết người ghê tởm đổ!
"Mẹ nuôi, mẹ bớt giận, mấy chuyện này để con xử lý là được rồi."
Cố Mạn Mạn an ủi bà ta, quay người nói với di Lâm: "Tôi nhở căn nhà phía xa còn có phòng trống, côn khá rộng rãi, chị bằng bà đưa Lê tiểu thư tới đó ở?"
Bên căn nhà phía xa kia sao?"
Di Lâm tỏ vẻ khó xử.
Nơi đó không phải là nơi người ở, để Lê tiểu thu tới đó ở thì cũng hơi quá đáng.
"DỊ Lâm là cảm thấy có gi không ổn sao?"
"Cô tiểu thư, cô cũng biết, cần nhà phía xa kia..."
"Không sao, tôi thích ở xa một chút, yên tĩnh là được, di Lâm đưa tôi qua di!"
Lê Vân Ca không muốn để di Lâm khó xử liền chủ động đồng ý. Nữ chủ nhân trước đây của ngôi biệt thự này, dù địa vị thấp bé nhung tinh hình đại khải của biệt thự thì cô vẫn rất rõ.
Bên cạnh biệt thự có một căn nhà phía xa, thường ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-tong-tai-daddy-xin-tat-den/1778102/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.