Mộ Thừa Huyền liền đen mặt, lạnh lùng nói: "Tôi ghét hoa hướng dương, càng ghét phụ nữ thích hoa hướng dương!"
Lê Văn Ca nhìn về mặt chân ghét của anh, trong lòng có chút khó chịu.
Có người yêu người yêu cả đường đi, còn anh lại ghét người ghét cả tông ti họ hàng.
Thứ anh ghét đầu phải là hoa hướng dương, anh chỉ đơn thuần là ghét chính Lê Văn Ca cô mà thôi!
"Cũng đúng, họa huớng dương so với hoa hồng thì tẻ nhạt hơn, anh nhìn cả vườn hoa hồng này, nở rộ lộng lẫy biết bao!"
Lê Vân Ca nhìn ra xa vùng đỏ tươi này, nở nụ cười đắng chát.
"Dùng tro cốt để làm phân bón đương nhiên diễm lệ rồi."
Thanh âm của Mộ Thừa Huyền trầm trầm.
Khuôn mặt anh tuấn sâu không đoán được, giống như rơi vào một đoạn hồi ức vậy.
"Tro cốt làm phân bón?"
Lê Vân Ca nghe mà không hiểu ý tử của anh lắm, có loại cảm giác sởn gai ốc.
"Cánh đồng hoa này là tôi trồng cho người phụ nữ tôi yêu nhất, lúc cô ấy còn sống thích nhất là hoa hồng, được chôn ở bên dưới chính là tro cốt của kẻ giết người đó."
Lúc anh nói tới đây, đuôi mắt hẹp dài đỏ ngầu, bàn tay nắm chặt thành quyền, hung dữ nói: "Tôi muốn khiến người phụ nữ ác độc đó cả đời cả kiếp phải đến tội cho cô ấy!"
Mặt của Lê Vãn Ca đột nhiên trở nên trắng bệch, chốc lát liền hiểu tất cả. Người đàn ông này yêu Cố Thiên Thiên đến nhường nào thi hận Lê Văn Ca đến nhường đó.
Cho dù Lê Văn Ca đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-tong-tai-daddy-xin-tat-den/1778100/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.