Nửa ngày trôi qua, Lê Vãn Ca dưới sự bảo vệ mập mờ của Tiểu Bao, thì cũng xem là làm việc thuận lợi.
Lương Ngọc Nghi không bắt được lỗi của cô, Cố Mạn Mạn cũng không dám tùy tiện làm gì. "Tiểu Bao, con phải vẽ xong cái bình hoa này thì mới được nghỉ!"
Cố Mạn Mạn sau khi nói với Mộ Tiểu Bao đang ngồi trên thảm trong phòng vẽ thì vẫy tay với Lê Vãn Ca: "Lê tiểu thư, phiền cô ra ngoài này với tôi chút, tôi có chút chuyện muốn nói với cô.
"Mami, mẹ đừng đi, mẹ phải ở cùng con." Cơ thể nhỏ mềm mại của Mộ Tiểu Bao ôm lấy đùi Lê Vãn Ca.
"Ngoan, con nghe lời của cô giáo, vẽ xong hoa thì cô quay lại chơi với con." Cô ngồi xuống, hôn lên trán cậu nhóc, dịu giọng dỗ dành.
"Vậy được thôi, ma
mi phải bảo vệ tốt mình, cô giáo Cố xấu." Cậu nhóc ôm chặt lấy cổ cô, sau khi thì thầm bên tai cô thì thật sự ngồi xuống sàn nhà mà vē.
Một màn này khiến Cố Mạn Mạn đố kị vô cùng.
Người phụ nữ này mới tới mấy ngày thôi, mỗi từ nói đều được thằng nhóc xem như thánh chỉ vậy.
Còn cô ta thì sao, nhiều năm như vậy, mặt dày mà nịnh nọt thằng nhóc, mà một chữ "tốt" cũng không nhận được thì thôi đi, còn lúc nào cũng chống đối cô ta, khiến cô ta khó coi.
"Lê tiểu thư, đóng cửa lại." Cố Mạn Mạn đúng nơi hành lang, nói với Lê Vãn Ca đi từ trong phòng vẽ ra.
Lê Vãn Ca do dự hai giây, rồi đóng cửa lại. "Cô giáo Cố,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-tong-tai-daddy-xin-tat-den/1778096/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.