5’ sau, bỗng nhiên Thắng và Minh đi tới chỗ Huy ngồi:
- Cậu hai. Mời cậu ra xe, bà chủ muốn gặp cậu ạ.
- Bà ta tuổi con đỉa à, sao cứ bám đinh lấy tôi vậy hả? Tôi là cô nhi, là mồ côi, tôi không có bố mẹ. 2 người đi!
- Cậu hai à. Cậu không đi chúng tôi sẽ dùng vũ lực.
Huy nghe xong đứng dậy, Huy theo gen bố mình với chiều cao 1m78 (16 tuổi mà cao 1m78 vậy là quá cao rồi đó),cười như nắc nẻ rồi thách 2 tên vệ sĩ đánh mình:
- Vũ lực sao? Đánh đi!
- Cậu hai đừng trách chúng tôi nặng tay.
2 bên lao vào đánh nhau, và Huy đang tỏ ra có cơ hơn bởi được chú Huy già hơn cùng Tài lì truyền cho 1 chút võ để tự vệ. 1 vệ sĩ khác hèn quá đứng đằng sau dùng gậy đập vào gáy Huy, Huy kêu lên 1 tiếng rồi gục ngay xuống đất.
- Cậu hai của mình đúng là hơn người. Khoẻ quá.
- Không nói nhiều nữa, lôi cậu hai ra xe!
- Rõ thưa đại ca.
Còn con SH màu xanh rêu của Huy thì đang được tên cầm gậy vừa rồi điều khiển, Huy đang được nằm trên đùi mẹ mình, bất tỉnh nhân sự. Bàn tay ngọc ngà của bà Thảnh vuốt ve từng đường nét trên gương mặt Huy, càng nhìn Huy bà lại càng yêu, nhưng bên cạnh cái yêu đó lại là cái hận. Hận chính bản thân mình vì đã bỏ rơi đưa con trai ngây thơ tội nghiệp này, để bây giờ mẹ con gặp nhau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phung-sum-vay/2611944/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.