Quay trở lại với ông Tuấn, ông đã rời Hà Nội và đi về lại nhà của mình, về hẳn nhà nhé chứ không phải là tới ở chỗ làm. Ông muốn nói chuyện 1 lần cho dứt điểm với người mẹ độc ác của mình.
- Tuấn. Con đi đâu mấy ngày hôm nay vậy con?
- Mẹ con đâu bố?
- Bà ấy chưa về con ơi. Đi từ trưa tới giờ.
Ông Tuấn tức dần đều rồi, ông Tuấn kể rằng không biết mẹ mình gặp bà Thương vào lúc nào để hỏi vay tiền, bà Thương phải vay xã hội đen để trả tiền nợ nần cờ bạc cho mẹ chồng.
- Con… con bảo sao? Mẹ con vay mượn xã hội đen?
- Vâng. Chính chủ tiệm cầm đồ trên Hà Nội nói cho con biết. Không chừng cái nhà này cũng bị mẹ cầm sổ đỏ đi chơi bài.
Vừa nói xong ông Tuấn chưa kịp ăn cơm tối thì có người đàn ông đi vào, trên tay hắn cầm cây mã tấu. Ông Tuấn thấy hơi ghê, xăm đầy cánh tay thế kia là giang hồ thật rồi, ông hỏi:
- Anh… anh là…
- Lão già! Vợ ông đâu?
- Vợ tôi chưa có về nhà, đã đi từ trưa rồi anh à.
- Vợ ông nợ của anh Tám bọn này 1 tỷ. Định bao giờ trả đây? Hử!
Bà Vui đang đi về gần tới nhà, trên tay cầm 1 sấp tiền polime (20 triệu đấy) do chơi bài hên, tới cổng rồi thấy có người cầm mã tấu bà liền vùng chạy đi.
- Mụ gì kia, chạy đi đâu?
Tên cầm mã tấu kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phung-sum-vay/2611932/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.