Nhưng mà Long ơi, trên trời không chỉ có mây trắng nắng vàng mà còn có cả mây đen nữa đấy. Bình yêu thì cũng có sóng gió, ông trời đâu có cho ai được hết những tháng ngày bình yên và hạnh phúc đâu. Nếu người dân đều ấm no, sung túc và hạnh phúc ngập tràn thì xã hội này đâu cần phải có công an hay toà án nữa phải không nào.
Ăn trưa xong xuôi rồi Tiểu Phụng xuống dưới tầng 4 đế nghỉ ngơi, quần áo để mặc tới nhà thầy bà Thương đã chuẩn bị trước cho cô rồi. Và hiện tại bây giờ 2 mẹ con đang nói chuyện với nhau, vì cũng vẫn đang trong giờ nghỉ trưa của nhân viên mà.
- Phụng. Con có thấy mệt không? Nếu mệt thì phải hỏi mẹ ngay nhé.
- Dạ con cũng thấy hơi mệt chút xíu, mệt vì Mạnh Long cứ ra chơi là lại tới hỏi xem con có mệt không. Trời ạ, giờ ra chơi tiết 4 để vào học tiết 5 đấy mẹ, Mạnh Long hỏi con có mệt hay không? Lúc đó con chỉ thấy hơi nóng thôi thế mà Long chạy đi mua sữa cho con đó mẹ. Có khi ngày mai xon phải thủ sẵn trong cặp 2 hộp sữa thôi.
- Con vẫn còn thấy ngại hay sao?
Tiểu Phụng gật đầu nhè nhẹ, cô từ trước tới giờ có muốn dây dưa phiền hà tới ai đâu. Tỉ như chú công an khách quen hay ăn đêm hồi trước đó, có ý giúp nhà cô có chỗ ở mới đàng hoàng hơn để ngủ nghỉ mà cô cũng còn ngại nữa là, đây Mạnh Long vừa cho cô tiền,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phung-sum-vay/2611915/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.