Lúc A Nguyên mất, cánh rừng rẻ quạt trải dài mười dặm ở ngoại thành An Đô đều đồng loạt héo úa, như tỏ ý tiếc thương sâu sắc với sự ra đi đột ngột của nàng.
Ngọc Dao bất động thanh sắc, trơ mắt nhìn thi thể của A Nguyên từ từ hóa thành muôn ngàn cánh hoa rẻ quạt, theo gió bồng bềnh bay lên thiên không hòa vào đất trời.
Giữa chiến trường máu đổ đầu rơi, hoa rẻ quạt tung bay rợp trời, phút chốc hiện ra một quang cảnh quá đỗi kỳ diệu...
Đôn Đình Ngạn đột nhiên ngã xuống, không ngừng ôm đầu đau đớn kêu la. Hắn vật vã lăn qua lộn lại trên nền đất khô cứng, một mình điên cuồng vùng vẫy như bị trúng tà.
Trong khối nhục thể ấy, vốn dĩ có đến hai phần hồn phách đồng thời tồn tại, có ký ức và tâm tính khác nhau. Lúc này đây, chịu phải sự kích động mạnh mẽ, hồn phách của Tề Hiếu Phàm bất ngờ trỗi dậy phá kén thoát ra, tranh giành lại thể xác mà đáng lý phải thuộc về hắn. Nhưng phần hồn phách của Ma Quân Đôn Đình Ngạn cũng không chịu thua kém, một mực ngoan cố không nhường.
Cả hai phần hồn phách đều bám trụ vào mỗi tầng kinh mạch, từng tấc từng tấc không chịu tách rời, đưa nhau vào thế giằng co quyết liệt.
Tề Hiếu Phàm bền bỉ bám chắc vào kinh mạch, cố gắng khống chế cử động của cơ thể, nhấc chân xông thẳng về phía trước, đập đầu vào thân đại thụ ngay gần đó. Lực đạo mạnh đến nỗi khiến cái cây gãy ra làm đôi, đầu hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-nu-de/2629533/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.