Sống hai mươi mốt năm trên đời, Tề Hiếu Phàm tự nhận bản thân không sợ trời không sợ đất, kể cả, vương gia và vương phi cũng chưa chắc tác động được đến hắn. Thế mà lần này, sự xuất hiện đột ngột của Ngọc Dao tại Vạn Hương lầu, đã làm Tề Hiếu Phàm một phen hoảng sợ mất mật.
Từ ngoài đại môn, Ngọc Dao ngang nhiên xách lỗ tai lôi Tề Hiếu Phàm từ Vạn Hương lầu trở về. Nhìn cảnh tượng ấy, mà Vương phi và gia nhân trong phủ đều không khỏi đồng loạt há mồm dụi mắt.
Đại khái, sau màn cao huyết áp dẫn đến ngất xỉu của vương phi, thì mọi người đã ai về việc nấy, không dám tiếp tục bàn tán xôn xao.
Ngọc Dao nhàn nhã kê lưng uống trà ở tiền viện đợi Tề Hiếu Phàm. Chờ mãi chờ mãi, cuối cùng hắn cũng chịu ló mặt, còn cố tình trưng ra bộ dạng khổ sở, kể lể với Ngọc Dao: “Biểu hoàng tỷ ơi là biểu hoàng tỷ. Lần này, tỷ đã làm cho ta mất mặt với cả trên lẫn dưới mà. Nếu ta không đem chuyện tỷ chính là công chúa thập thất năm đó đã ly khai, nói rõ cho mẫu thân biết, chắc hẳn sẽ không xong với mẫu thân ta đâu. ”
Ngọc Dao khựng lại động tác gạt nắp trà: “Ngươi đã kể thân phận của ta cho vương phi nghe?”
Tề Hiếu Phàm vỗ vỗ mu bàn tay phải vào lòng bàn tay trái, nhíu mày nói: “Chứ tỷ nghĩ xem! Nếu không nói ra, ta sẽ phải ăn nói sao với mẫu thân về hành vi táo tợn của tỷ?”
Ngọc Dao xua xua tay: “Thôi, nói ra cũng được. Nhưng mà cái tên hỗn đản nhà ngươi, ta không thể không trừng trị”, nói đoạn lại muốn đứng lên cho Tề Hiếu Phàm mấy cái cốc đầu.
Tề Hiếu Phàm chống đỡ: “Ấy, xin tỷ đừng đánh! Ta do quá buồn chán nên mới kiếm mấy nàng hầu rượu thôi.”
“ Thật?”, Ngọc Dao nhướn mày hồ nghi.
Hắn chấp ngón giữa và ngón trỏ lại hướng lên trời, thành khẩn nói: “Ta có thể thề với tổ tông vương triều Đại Tề, Tề Hiếu Phàm - ta không hề trầm mê trong tửu sắc.”
Thấy thái độ Tề Hiếu Phàm có vẻ thành thực, Ngọc Dao tạm thời bỏ qua chuyện này. Lại không quên mục đích của chuyến đi, liền nói luôn vào chủ đề: “Định vương gia tuổi cao sức yếu, mà vẫn phải xông pha đánh giặc ngoài biên ải. Sao ngươi có thể vô dụng làm con rùa gục đầu ở An Đô này như vậy chứ? Ta và ngươi lên đường phò trợ vương gia đi!”
Tề Hiếu Phàm phân vân nhìn nàng: “Tỷ tìm đến ta, là muốn mượn danh nghĩa của ta đưa tỷ vào doanh trướng?”
Ngọc Dao cười khí khái: “Đại Tề là đế nghiệp thiên thu của nhà họ Tề, ta và ngươi cũng nên góp một phần sức lực tận trung báo quốc, gìn giữ non sông chứ.”
Tề Hiếu Phàm lắc đầu ngoày ngoạy: “Ta không biết võ công cũng không có tài cầm binh, ra sa trường là cầm chắc cái chết đó!”
Ngọc Dao dằn mạnh ly trà trên tay xuống bàn một cái rầm: “Thân nam nhi sao ngươi lại không có tiền đồ đến vậy? Mặc kệ, ta cho ngươi thời hạn từ hôm nay đến ngày mai, ngươi nhất định phải thu xếp mọi thứ xong xuôi lên đường với ta!”
Tề Hiếu Phàm phất tay áo bất mãn, nói: “Tỷ dựa vào đâu mà bắt ép ta?”
Ngọc Dao híp mắt nhìn hắn, thản nhiên trả lời: “Dựa vào việc ta cứu ngươi một mạng từ trong tay Mẫn Xuyên.”
Nghe đến tên Mẫn Xuyên, Tề Hiếu Phàm giả vờ đánh trống lảng nói sang chuyện khác: “Chuyện ba người của tỷ đã giải quyết sao rồi? Kể ta nghe một chút đi!”
Nàng gườm mắt nhìn hắn, miệng nở một nụ cười lạnh: “Chuyện của ta, tốt nhất ngươi không cần bận tâm. Lo đi chuẩn bị đi, ngày mai mà vẫn chưa xong là không ổn với ta đâu.”
Bị trấn áp không thương tiếc, Tề hiếu Phàm đành lủi thủi về sương phòng thu xếp các thứ, bộ dạng y hệt như một oán phụ.
Ngọc Dao một mình lẻn ra ngoài vương phủ, tìm đến rừng hoa rẻ quạt, ý định muốn gặp lại A Nguyên. Dĩ nhiên, là A Nguyên cũng rất vui vẻ đón tiếp nàng.
Trên cây rẻ quạt to cao nhất khu rừng, Ngọc Dao và A Nguyên ngồi song song nhau, trải mắt nhìn ngắm khắp các nẻo đường của thành An Đô, đang chìm trong đèn đuốc sáng trưng.
Ngọc Dao khẽ nhìn sang A Nguyên. Cảm thấy, sao hôm nay A Nguyên bỗng trở nên im hơi lặng tiếng hơn bình thường? Nàng quan tâm hỏi han: “A Nguyên, muội ở đây một mình đã lâu như vậy. Có cảm thấy cô độc lắm không?”
A Nguyên cúi mi, nhẹ nhàng mỉm cười, nụ cười chứa đựng bao nhiêu cay đắng và bất lực: “Nếu quen rồi thì cũng không sao.”
Ngọc Dao thấy A Nguyên thực đáng thương, muốn an ủi nàng, bèn kể lại cho A Nguyên nghe cuộc gặp gỡ ngày trước ở trấn Tương Liễu với Tề Hiếu Phàm. Nói hắn tình cảm sâu nặng với nàng nhiều như thế nào, uống Vong Tình thủy rồi mà vẫn không thể hoàn toàn quên được nàng.
A Nguyên nghe xong mặt tái đi, che miệng hốt hoảng: “Sao có thể được?”
Chưa kịp đợi Ngọc Dao đáp lời, A Nguyên đã nói: “Chẳng lẽ Xà Lang Vương lừa gạt muội? Hắn đem dược giả đưa cho muội sao?”
Cái suy nghĩ này, hơi giống với suy nghĩ của Ngọc Dao trước kia. Ngọc Dao trấn an nàng: “Không thể nào, nếu hắn thực sự nhớ lại, đã sớm đến tìm muội rồi.”
Cẩn thận suy nghĩ kỹ một hồi, A Nguyên thở dài: “Muội chỉ muốn Phàm ca ca có một cuộc sống tốt đẹp hơn. Cái gì trôi qua rồi, thì để nó qua đi thôi, níu kéo cũng không có được kết quả vẻ vang gì.”
Trong khung trời huyền diệu vĩnh hằng, những ngôi sao chen chúc nhau tỏa sáng trong thiên không bao la rộng lớn, một loạt những cơn gió mạnh thổi qua ê buốt tận tâm can. Mặc dù, thủa nhỏ Ngọc Dao sống trong hoàng cung có rất nhiều hoàng tỷ hoàng muội, nhưng cũng chưa từng thực sự thân thuộc với một ai. Nàng cảm thấy A Nguyên thật giống với hình ảnh một tiểu muội muội khả ái, dễ làm người ta thương xót, chỉ muốn giang tay che chở bảo vệ nàng.
Ngọc Dao từ từ ngẩng đầu, ánh mắt A Nguyên giây phút trở nên trầm lắng. A Nguyên lại quay sang nhìn Ngọc Dao, nở nụ cười bình thản. Buổi tối đó, hai nữ tử mở lòng chia sẻ với nhau đủ chuyện. Chỉ cần đơn giản vậy thôi, Ngọc Dao và A Nguyên đã đem nhau trở thành tỷ muội tốt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]