Trước thu, là thờiđiểm cây rẻ quạt ra những lá cây xanh mát. Đến cuối thu, những lá câychuyển màu vàng và rụng xuống. Sắc vàng tượng trưng cho mùa thu, cũng là màu hoa rẽ quạt.
Năm đó, Tề Hiếu Phàm mười tám tuổi, là nam tửđộc đinh của Định Vương gia và vương phi, được định sẵn danh phận thế tử cao quý nối nghiệp vương gia.
Định Vương gia vốn là võtướng, mấy chuyện thi từ ca phú, nói trắng ra là chẳng am hiểu gì mấy,xông pha chiến trường giết giặc, mới chính là sở trường của ngài. Từnhỏ, Tề Hiếu Phàm đã bị ông lôi ra luyện võ, nhưng tư chất không có, chỉ học vài ngày, là lăn quay ra ốm suốt cả tuần. Vương phi xót con khóclóc ỉ ôi, mới xin được vương gia tha cho Tề Hiếu Phàm cái mạng, khônghọc tuyệt thế võ công gì gì đó.
Ngày hôm đó, Tề Hiếu Phàm cùngĐịnh vương gia xảy ra tranh cãi nảy lửa, toàn bộ tách trà đồ sứ, đều bịvương gia nóng tính đập cho tan tành, chỉ thấy người hầu trong phủ, bịhù dọa hoảng loạn, còn Tề Hiếu Phàm quay người tức giận bỏ đi.
Muốn ta học võ ư? Muốn lấy mạng ta thì đúng hơn.
Vốn Tề Hiếu Phàm chuộng văn chương thi từ ca phú, nhưng vương gia càng nhìn càng gai mắt, cái bộ dáng thư sinh trói gà không chặt đó. Hễ ở nhà lạithuyết giáo Tề Hiếu Phàm, những lời như là, thân nam nhi phải đầu độitrời chân đạp đất, xông pha giết giặc mới đáng mặt anh hào. Tề Hiếu Phàm nghe mười lần, thì phiền lòng mười lần.
Tề Hiếu Phàmcưỡi ngựa lang thang khắp thành An Đô, ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-nu-de/107134/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.