Đến khi tỉnh lại, tôi đã ở trong phòng bệnh, bệnh viện tư nhân thế này cũng không có nhiều người nằm viện.
Trong phòng chỉ có một mình tôi, tôi đang được truyền dịch, mơ hồ có tiếng khóc của em bé, nghĩ đến đứa con mới mất của mình, nước mắt theo bản năng chảy ròng ròng.
Vì mất máu quá nhiều, lúc truyền dịch đầu óc tôi luôn nặng nề, cứ nghe thấy tiếng khóc của trẻ sơ sinh mới chào đời, rồi lại có cảm giác tiếng khóc ấy rất yếu ớt.
Trái tim càng ngày lúc càng đau.
Mãi đến giờ cơm chiều, Trần Dật Thanh vẫn không tới, nói là công ty có việc gấp phải về trước.
Tôi nhờ điều dưỡng thay bình truyền, cầm di động đặt hộp cơm tặng canh.
Quê tôi ở vùng núi xa xôi, có bà cô làm đỡ đẻ, trước đây bà từng nói nếu sinh non hoặc phá thai, tuyệt đối không được xem, đặc biệt là ba mẹ có quan hệ huyết thống. Bọn chúng không dễ gì mới đầu thai chuyển thế, sau khi bị phá, không xem thì thôi, nếu xem thì chúng sẽ quấn lấy người thân máu mủ.
Nghĩ tới việc Trần Dật Thanh xem thứ trong khay, tâm trạng tôi cứ khó chịu, gọi điện cho hắn, muốn hắn làm chút gì đó, ít nhất chỉ an ủi thôi cũng được.
Nhưng hắn không nghe máy, đến giờ thậm chí là không gọi được.
Tôi hoa mắt chóng mặt, cố gắng lết từng bước vào WC, thay băng vệ sinh đã đầy máu.
Ngay lúc này, tiếng khóc nỉ non của trẻ con càng lớn hơn cứ như quanh quẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-nguoi-nhu-ran-ret-du-hoac-phia-sau-tinh-yeu-nam-nu/2177967/quyen-1-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.