Nghe Trần Dật Thanh hỏi, tôi biết vừa rồi hắn cũng nghe tiếng trẻ con khóc.
Nhưng Chu Di lại kinh ngạc nhìn chúng tôi, hoang mang nói: "Có phải hai người căng thẳng quá không? Làm gì có tiếng khóc? Bây giờ sinh con người ta đều dùng bảo hiểm, ai lại tới bệnh viện tư sinh, có nhà nào mà không muốn con mình sinh ở bệnh viện tốt nhất đâu. Chỉ có phá thai..."
Nói tới đây, cô ấy xấu hổ nhìn tôi.
Tôi và Trần Dật Thanh nhìn nhau, đều nhận ra sự sợ hãi trong mắt đối phương.
Tôi thở hổn hển, đè nén nỗi sợ xuống, đang định nghiêm túc nói chuyện siêu độ cho thai nhi với Trần Dật Thanh.
Thì thấy mẹ Trần Dật Thanh hình như vừa cúp di động, từ xa nói với tôi: "Tần Cầm, tôi đặt khách sạn cho cô rồi, cô ở đó mấy ngày đi."
Tôi sửng sốt: "Tại sao phải ở khách sạn?"
"Trời ạ, con gái đang tới tháng, cơ thể không sạch sẽ, ở khách sạn tốt hơn." Mẹ Trần phất tay với tôi, tỏ thái độ "Cô chẳng hiểu gì cả".
Tôi chợt nhận ra bà ta đang kiêng kị.
Nhưng khi nãy không phải nói tôi mê tín dị đoan à?
Tôi nghẹn họng, lạnh lùng nói với mẹ Trần: "Trọ bây giờ con và Trần Dật Thanh ở là bọn con cùng thuê, sao con không ở được chứ?"
"Trời ạ, chỗ đó gần công ty của Dật Thanh, nó cần ở đó, bản thân nó đâu biết chăm sóc cô, cô ở cùng phiền phức lắm, hơn nữa..." Bà ta đảo mắt nhìn bụng tôi, cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-nguoi-nhu-ran-ret-du-hoac-phia-sau-tinh-yeu-nam-nu/2177963/quyen-1-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.